Không ngờ Giang Hàn lại tập kích trấn Giang gia thật, còn lấy cả mạng Giang Long.
"Truyền mệnh lệnh của ta, toàn bộ tộc nhân đều rút lui."
Giang Khiếu Thiên trầm ngâm một hồi rồi ra lệnh, bảo thành viên của đội tuần tra săn bắn đóng quân ở dưới dãy núi Thiên Hồ rút lui.
Đóng quân đã không còn ý nghĩa gì nữa, Giang Hàn đã nắm giữ được Xuyên Sơn Thuật, đến rồi đi đều không để lại dấu vết, muốn truy bắt hắn là điều phi thực tế. Nếu để các thành viên của đội tuần tra săn bắn ở lại bên ngoài, chỉ có thể hi sinh một cách uổng công.
"Tam trưởng lão, không giết Giang Hàn nữa sao?"
Một người đàn ông trung niên đỏ mắt nhìn Giang Khiếu Thiên, nhi tử của ông ta là thành viên của đội tuần tra săn bắn. Hiện đang nằm trong quan tài đặt trong từ đường kia, tất nhiên là ông ta không cam lòng dừng tay như vậy.
"Không phải."
Giang Khiếu Thiên khoát tay nói: "Giang Hàn nắm giữ độn địa ma kỹ, nếu cứ truy bắt như thế thì chẳng khác nào mò kim đáy biển. Lần này tộc ta đã tổn thất nặng nề, không thể để tộc nhân còn lại tiếp tục đâm đầu vào chỗ chết nữa. Chẳng phải vài ngày nữa Hàn đại nhân sẽ đến cưới Giang Lý à? Đến lúc đó chúng ta ngang nhiên xử lý một phen. Giang Hàn không thể trơ mắt nhìn Giang Lý bị đưa tới thành Vân Mộng, chắc chắn hắn ta sẽ xuất hiện."
"Bây giờ chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ, chờ hắn ta chủ động tìm đến cửa là được. Yên tâm đi, dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua cho Giang Hàn. Nhiều tộc nhân chết như vậy, nhất định phải có một lời giải thích."
Nói đến hai chữ "giải thích" này, giọng điệu của Giang Khiếu Thiên càng nhấn mạnh hơn.
Vừa nãy Giang Hàn tập kích, gây ra động tĩnh lớn như vậy, vậy mà tộc trưởng Giang thị vẫn không xuất hiện. Điều này đã chứng tỏ tộc trưởng đang tiến vào thời khắc quan trọng nhất của cảnh giới Sơn Hải, có lẽ sẽ nhanh chóng xuất quan thôi.
Gây ra chuyện lớn như vậy, chết nhiều người như thế, ông ta không chỉ giải thích với tộc nhân, mà còn phải giải thích với tộc trưởng, bằng không vị trí Tam trưởng lão này sẽ khó mà giữ được.
Nghĩ tới đây Giang Khiếu Thiên siết chặt nắm đấm, vết sẹo trên mặt trở nên vặn vẹo, ánh mắt cực kỳ thù hằn, bắt đầu lẩm bẩm: "Giang Hàn, ngươi nhất định phải chết, nhất định phải chết."
...
Giang Hàn không quay lại dãy núi Thiên Hồ, mà sau khi thoát khỏi trấn Giang gia, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi đi tới hang động sau thác nước mà mình đã nghỉ ngơi hồi trước kia.
Khoảng thời gian này hắn không được nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay vẫn chưa tìm thấy Giang Lý. Cả người đều mỏi mệt, chỉ muốn ngủ một giấc.
Ở dãy núi Thiên Hồ, mặc dù hắn có thể chui xuống dưới đất, nhưng ở dưới đất lại có Địa Long Thú, làm sao hắn có thể an tâm mà ngủ?
Giang Hàn lẳng lặng đi tới hang động sau thác nước, sau khi ăn một ít quả dại thì tựa vào hang động ngủ một giấc ngon lành.
Dù đang ở trong hang động, không cần lo lắng về phương diện an toàn, nhưng đêm nay Giang Hàn vẫn bị giật mình tỉnh giấc bảy tám lần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!