Giang Khiếu Thiên phái người đi ra ngoài mua rất nhiều sơn hào hải vị, còn mua mấy trăm vò rượu ngon. Trưởng lão các tộc và người đại diện tộc nhỏ đã tặng rất nhiều quà mừng quý giá.
Giang Lý bị dẫn ra ngoài. Trước đó Hàn Sĩ Kỳ chỉ xem qua tranh chân dung, sau khi được gặp người thật, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng như trân châu kia của Giang Lý, ông ta cười đến mức không ngậm được mồm.
Cả đời này ông ta không có sở thích nào khác, mà chỉ si mê các bé gái và luyến đồng, còn cực kỳ yêu thích việc từ từ dạy dỗ và nuôi dưỡng. Đúng vậy, ông ta không chỉ thích nữ, mà còn thích cả nam. Tiểu sinh tuấn tú bên cạnh ông ta kia, ngoài mặt là đồ đệ của ông ta, nhưng trên thực tế là đồ độc chiếm của ông ta...
Lúc này, Hàn Nhân Phụng – đồ đệ của ông ta nhìn thấy Giang Lý thì trong mắt loé lên tia đố kị và thù hận.
Hắn ta hiểu rõ Hàn Sĩ Kỳ nhất, đôi mắt to long lanh kia của Giang Lý quá đẹp, đã hút hồn của Hàn Sĩ Kỳ đi mất rồi. Nếu không phải lúc này đang ở trấn Giang gia, e rằng Hàn Sĩ Kỳ đã sớm động phòng ngay tức khắc rồi.
Một bữa tiệc rượu, cả chủ và khách đều vui vẻ.
Giang Hàn vẫn chưa xuất hiện, điều này đã khiến nụ cười trên mặt Giang Khiếu Thiên càng đậm hơn. Chỉ cần Giang Hàn không xuất hiện ở trấn Giang gia là được, cho dù hắn mai phục giết trên đường đi cũng không liên quan đến ông ta. Coi như tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng ông ta đã được rơi xuống.
"Chẳng lẽ Giang Hàn không xuất hiện sao?"
"Ôi chao! Hôm nay đến uổng công rồi..."
"Cũng không thể trách hắn ta được. Hắn ta chỉ ở cảnh giới Tử Phủ, trong khi hôm nay lại có quá nhiều cường giả. Nếu hắn ta không phải là tên ngốc, chắc chắn sẽ không đến nộp mạng."
"Cũng có lý, với thiên phú của hắn ta, ẩn nấp tu luyện mười năm, nhất định có thể trở thành cường giả. Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
Trong tửu lâu quán trọ trên trấn Giang gia và trong núi rừng ở bên ngoài, đâu đâu cũng có tiếng bàn luận. Nhất là người đứng xem náo nhiệt trong khu rừng bên ngoài, đói bụng đến mức kêu ùng ục, trông mòn con mắt, nhưng lại không đợi được Giang Hàn, khiến trong lòng bọn họ không khỏi khó chịu.
Ăn uống no say, Hàn Sĩ Kỳ đang được mọi người vây quanh, từ tốn leo lên xe ngựa. Giang Lý được dẫn tới xe ngựa thứ hai. Giang Khiếu Thiên phái hai vị phu nhân trung niên biết chút võ đi theo để bảo vệ, bảo đảm nàng ấy sẽ không chạy trốn hoặc tự sát.
Toàn bộ võ giả của Vân Mộng các đều ngồi lên trên xe ngựa, xe ngựa rời khỏi Trưởng Lão Đường, chầm chậm đi về phía cổng Nam của trấn Giang gia.
Giang Khiếu Thiên dẫn theo trưởng lão và người đại diện các tộc đi theo sau, một đường đưa tiễn, chuẩn bị tiễn đến cổng trấn. Rất nhiều người trong tửu lâu quán trọ đi theo sau, trong lòng bắt đầu trở nên căng thẳng và mong đợi. Hàn Sĩ Kỳ sắp đưa Giang Lý rời đi rồi, nếu như Giang Hàn vẫn không xuất hiện, vậy thì hôm nay hắn sẽ không xuất hiện nữa.
Năm chiếc xe ngựa chạy ra khỏi cổng thành của trấn Giang gia. Dưới sự dìu dắt của Hàn Nhân Phụng, Hàn Sĩ Kỳ lại bước ra khỏi xe ngựa, vẫy tay chào tạm biệt với Giang Khiếu Thiên và gửi lời cảm ơn đến trưởng lão các tộc.
Các thôn dân trong núi rừng ở gần đó đồng loạt vươn cổ, nhìn xung quanh, trong mắt đều là chờ mong.
"Ca, ca nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân." Trong chiếc xe ngựa thứ hai, Giang Lý đang nằm nhoài lên trên cửa sổ xe ngựa, ánh mắt nhìn về phía trấn Giang gia.
Trong đôi mắt to của nàng ấy đều là khát vọng và chờ mong được nhìn thấy bóng dáng của Giang Hàn, được gặp mặt hắn lần cuối.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!