Nói đến đây, Hoàng Phủ Nghi đột nhiên thở hổn hển, Viên Thận im lặng rót một chén nước nóng từ bình giữ ấm, tiến lên ngồi quỳ bên cạnh hầu hạ ân sư uống hết. Hoàng Phủ Nghi đã thuận khí, tiếp tục nói: "Không những vậy, một nữ tử nhỏ bé như nàng còn muốn một mình gánh vác trọng trách chăm sóc gia tộc của vị công tử kia. Phủ đệ trang viên của công tử đã bị ác bá địa phương chiếm đoạt, chi phí ăn mặc của mẹ goá con côi đều do vị hôn thê chu cấp. Một lần chờ đợi này của nàng, chính là bảy năm."
Thiếu Thương ngập ngừng mấy lần, cố kiềm chế không mở miệng. Thầm nghĩ, nếu đổi lại là nàng, nàng nhất định không đợi đâu.
"Rất nhiều chuyện đến mãi sau này công tử mới tra hỏi rõ ràng. Bảy năm đối với một nam nhi mà nói, là bảy năm xông pha đầm rồng hang hổ tìm cơ hội báo thù, nhưng đối với một nữ tử mà nói, lại là những lời chỉ trích vô tận của gia tộc, nàng vẫn bỏ mặc ngoài tai, vì cô nhi quả phụ mà che gió che mưa, hết lòng lo lắng, từ những chuyện lông gà vỏ tỏi cho đến sinh lão bệnh tử, tất cả đều là nàng đưa ra quyết định."
Tròng mắt Hoàng Phủ Nghi chợt hiện lên ánh nước: "Nhưng lúc ấy vị công tử kia quá tự phụ, y cho rằng vị hôn thê yêu mình như vậy, đây đều là những chuyện nên làm. Nhiều năm sau khi đã trải qua thế sự, công tử mới hiểu được, năm đó vị hôn thê đã vì y mà chịu biết bao đau khổ tội lỗi... "
Lăng Bất Nghi xưa nay trầm mặc ít nói lúc này bất chợt lên tiếng: "Phu tử, thứ cho ta nói thẳng, có lẽ vị công tử kia không nên để vị hôn thê chờ. Trời có đạo, đương nhiên sẽ không để người có tình phải chia xa, nếu trời không có đạo, vậy người cũng nên nghe theo thiên mệnh."
Lời này vừa dứt, đám người bên trong sảnh đường đều kinh ngạc. Nếu lời này được nói ra bởi một lão nhân đã trải qua tang thương hoặc một kẻ kém tài tầm thường, hiển nhiên chẳng có chút nào kỳ quái, nhưng Lăng Bất Nghi chính là quyền thần tuổi trẻ lên trời xuống biển không gì không làm được, lúc này phải là thời điểm phấn chấn hăng hái, vậy mà lại nói ra dạng lời như phó thác cho trời, thật sự là vô cùng kỳ lạ.
Cả sảnh đường chỉ có Thiếu Thương vỗ tay nhiệt tình tán thưởng: "Lăng đại nhân nói rất hay!" Thành thực mà nói, nàng cũng nghĩ như vậy.
Từ xưa đến nay, trông coi phòng lạnh* đều không có kết cục tốt. Đau khổ chờ đợi mấy chục năm, vị bên kia eo biển đã lấy vợ sinh con, con cháu cả sảnh đường. Nếu không thì làm cáo mệnh phu nhân một ngày, tặng kèm một vị "muội muội tốt" ngủ với tướng công ngươi, đánh đập con cái ngươi. Đám sĩ phu hủ lậu còn muốn mang chuyện xưa không hay của ngươi lưu truyền thiên cổ, "khích lệ" nữ tử sau này tiếp tục noi theo —— Mặc dù dưới cái nhìn của Thiếu Thương, câu chuyện này càng giống một lời cảnh cáo hơn.
*Trông coi phòng lạnh (苦守寒窑: khổ thủ hàn diêu): chuyện về nhân vật cổ đại Vương Bảo Xuyến, con gái của tể tướng Vương Doãn dưới triều đại Đường Ý Tông. Không nghe lời cha mẹ, gả cho chàng trai nghèo khó Tiết Bình Quý làm vợ, bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà. Sau khi Tiết Bình Quý nhập ngũ, Vương Bảo Xuyến đã phải sống một mình trong căn phòng lạnh lẽo suốt 18 năm. Sau này Tiết Bình Quý trở thành quan cao của triều đình, đón Vương Bảo Xuyến vào phủ, vợ chồng đoàn tụ. Tuy nhiên chỉ sau vỏn vẹn 18 ngày chung sống hạnh phúc, Vương Bảo Xuyến đã qua đời.
Căn cứ vào logic học của Thiếu Thương, người không thể đấu lại với trời. Lão thiên gia để các ngươi tách ra, tốt hơn hết là các ngươi nên nghe lời mà tách ra, mỗi người đều tự tìm gia đình của riêng mình. Gây dựng lại gia đình cũng có rất nhiều người hạnh phúc nhé, ví dụ như Du phụ Du mẫu, mỗi người đều tái hôn, không phải cuộc sống trôi qua rất tốt sao, ngay cả con người cũng trở nên bình thản lạc quan hơn. Nếu ai cũng có thể nghĩ thoáng như vậy, chắc chắn bi kịch trên đời này sẽ ít đi rất nhiều.
Vừa dứt lời khen, Thiếu Thương đã trông thấy ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh, bấy giờ mới chậm chạp phát giác hình như mình khen sai rồi.
Cũng may Lâu tiểu công tử là người rộng lượng lạc quan, trời sinh không biết nghi thần nghi quỷ, tự động xem câu nói kia của vị hôn thê như hành vi phụ họa nam thần theo quán tính —— bởi vì bản thân hắn cũng thường hay vô thức tán thành "Huynh trưởng nói hay hay hay".
Thế nhưng mấy người còn lại rõ ràng đều nghe ra được lời này của nữ hài là phát ra từ đáy lòng. Hoàng Phủ Nghi vân vê chòm râu, cười khổ lắc đầu, Lăng Bất Nghi không biết đang nghĩ tới điều gì, vậy mà lại nghiêng đầu cười khẽ.
Viên Thận thuận miệng nói: "Trình nương tử, nếu Lâu công tử gặp phải chuyện này, liệu ngươi có chờ hắn không?"
Trong lòng Thiếu Thương đã lôi họ Viên này ra vả miệng mười tám lần, biết ngay cái mặt hàng này mở miệng ra là không có chuyện gì tốt mà, cũng may nàng phản ứng nhanh, giả vờ cười nói: "Viên công tử, ta cũng muốn hỏi ngươi, nếu ngươi gặp phải chuyện này, liệu ngươi có muốn ta chờ hay không?"
Viên Thận nhíu mày: "Là ta hỏi ngươi trước."
Thiếu Thương trợn mắt: "Ngươi không nói ta cũng không nói!"
Nhìn hai người giương cung bạt kiếm, Lâu Nghiêu cẩn thận muốn đứng ra làm người hoà giải, nói: "Thiếu Thương, ta sẽ không bắt nàng đợi... "
"Huynh đừng nói vội!" Thiếu Thương trừng mắt nhìn Lâu Nghiêu một cái, chuyển hướng sang đôi thầy trò phía trước, gằn từng chữ, "Nếu Viên công tử đã hỏi, vậy ta xin đáp một câu. Thực ra rất đơn giản, nếu hắn chờ ta, ta cũng sẽ chờ hắn!"
Viên Thận cau mày: "Ngươi nói gì thế?!"
Thiếu Thương lẫm liệt cười một tiếng: "Nếu hắn một lòng một dạ đợi ta, dù là dáng vẻ giang hồ hào sảng, gia thế suy tàn, ta cũng nguyện ý chờ hắn." Cùng lắm thì nàng nuôi gia đình là được, thu nhập của mẹ học trưởng cá muối cũng hơn cha hắn nhiều, chẳng phải vẫn hòa thuận ân ái đó thôi.
"Nhưng nếu hắn lấy cớ xông pha bên ngoài không dễ, có khó khăn khổ tâm gì gì đó, rồi quay đi lại phong lưu khoái hoạt trái ôm phải ấp, vậy cho dù là nửa canh giờ ta cũng sẽ không chờ!" Nói xong câu này, ánh mắt Thiếu Thương bắn thẳng về phía Hoàng Phủ Nghi.
Hoàng Phủ Nghi nhìn đồng tử trong veo mà sắc bén của nữ hài, trái tim thắt lại, dường như nghe được lời chất vấn của Tang thị lúc trước.
Hắn tiếp tục nói: "Trước khi gia thế suy tàn, quả thật có rất nhiều nữ nương ngưỡng mộ vị công tử kia, nếu thật sự bàn về tài mạo gia thế, người nào cũng không thua kém vị hôn thê của công tử. Tuy nhiên vị công tử kia hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đối với những cô gái đó từ đầu đến cuối đều lạnh lùng như băng. Đến sau này đại họa ngập trời giáng xuống, những thứ phù hoa tàn ảnh ấy tự nhiên tan biến. Thế nhưng... haiz, vong phụ của công tử từng có một vị thị vệ vô cùng cao minh, sau này ở trên giang hồ tự lập môn hộ, cũng có chút thanh danh. Bởi vì nhận ân tình của vong phụ năm đó, thị vệ đã xung phong hộ tống công tử xuôi nam, ai ngờ, trên đường bất hạnh bỏ mình... "
Thiếu Thương híp mắt nói: "Không phải hộ vệ kia còn có một nữ nhi đấy chứ?" Tình tiết cũ rích vậy luôn?!
Hoàng Phủ Nghi cười khổ gật đầu: "Đúng thế. Dưới gối hắn chỉ có một nữ nhi, lúc đó tuổi còn trẻ con, được giao cho thân quyến nuôi dưỡng. Mãi đến mấy năm sau, Lệ đế bạo ngược, khiến cho hào kiệt các nơi dựng cờ khởi nghĩa, phủ nha cũng không còn truy nã nữa. Bấy giờ công tử nhớ tới lời phó thác trước lúc lâm chung của hộ vệ, mới tìm tới nữ nhi hắn để giúp đỡ."
"Có phải lúc ở nhà thân quyến nàng ta bị ngược đãi, khổ không thể tả?" Thiếu Thương nhanh chóng tự suy diễn cốt truyện.
Hoàng Phủ Nghi lắc đầu bật cười: "Không có chuyện này. Hộ vệ kia cũng là nhân vật có máu mặt trên giang hồ, bên cạnh bé gái mồ côi kia cũng có hộ vệ che chở do hắn để lại. Về sau... về sau... "
"Về sau nhất định là bé gái mồ côi kia nhìn trúng công tử, quấn quýt si mê thầm mến đủ kiểu, có phải vậy không?"
Viên Thận không vui nói: "Phu tử nói chuyện, ngươi đừng cứ chốc chốc lại cắt ngang như vậy được không."
"Ai bảo phu tử nhà ngươi cứ ấp a ấp úng, ta thay ông ấy nói tiếp thôi." Thiếu Thương nghịch ngợm cười đáp.
Hoàng Phủ Nghi khẽ khoát tay, ra hiệu Viên Thận chớ lại ầm ĩ với Thiếu Thương, tiếp tục kể: "Thiếu Thương nói không sai. Có điều bé gái mồ côi kia cũng không quấn quýt si mê, chỉ là yên lặng đi theo phía sau công tử. Nhìn thấy thị vệ bên người công tử thường ngày có chỗ nào không chu toàn, cũng sẽ tiến lên chăm sóc một hai. Nhưng dù là như thế, công tử đối xử với nàng vẫn chỉ lạnh lùng không đổi. Cứ vậy cho đến hai năm sau, khói lửa Trung Nguyên đã nổi lên bốn phía, Lệ đế ốc còn không mang nổi mình ốc. Công tử rốt cục cũng có thể trở về quê hương."
Thiếu Thương âm thầm cười lạnh, hay cho câu "lạnh lùng không đổi". Chẳng phải chính là "Không tiếp nhận cũng không kháng cự" đấy sao.
"Bảy năm qua, công tử chu du tứ hải, từng làm tân khách tại rất nhiều lều trướng của hào kiệt đương thời, cũng tạo được tên tuổi không nhỏ. Công tử nghĩ thầm, cuối cùng y cũng có thể nở mày nở mặt cưới vị hôn thê. Thế là y viết thư gửi về, nói tháng sau là đại thọ của lão nhạc phụ tương lai, y sẽ nâng kim phượng chu bào tiến vào từ cổng chính, ở trước mặt tân khách cả sảnh đường cầu hôn nàng! Ai ngờ, ai ngờ... "
Thiếu Thương chăm chú lắng nghe, lúc này cũng không chen lời.
Giọng Hoàng Phủ Nghi khẽ run: "Ngay trước ngày công tử lên đường hồi hương, bé gái mồ côi kia đã uống thuốc độc tự sát!"
"Nàng chết rồi?!" Thiếu Thương kinh hãi. Chuyện xưa này đúng là mới lạ.
Lăng Bất Nghi thản nhiên nói: "Có lẽ là không chết."
Hoàng Phủ Nghi thở dài một tiếng: "Bởi vì tỳ nữ đến báo sớm, kịp thời thúc nôn, bé gái mồ côi cũng không chết. Nhưng thấy nàng thoi thóp như vậy, công tử lại nhớ tới phụ thân nàng chết thảm, sao có thể bỏ mặc không để ý tới. Công tử biết một vị danh y ở phương xa, lúc này chỉ có thể đưa bé gái mồ côi đi tìm danh y kia. Trong lòng công tử đã định, đây coi như là báo đáp tình nghĩa của hộ vệ. Từ nay về sau, dù bé gái này có chết ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không để ý tới. Vội vàng lên đường, đưa bé gái mồ côi đến nơi ở của danh y trên núi, công tử lại gấp gáp chạy cả ngày lẫn đêm trở về thôn, lúc này thọ yến đã qua rất nhiều ngày."
"Trong lòng công tử biết mình đã đắc tội không nhỏ với vị hôn thê, muốn tìm nàng nói rõ, đau khổ cầu khẩn mấy ngày nàng mới chịu mở cửa gặp mặt. Ai ngờ vừa mở miệng lại chính là muốn từ hôn!" Ngón tay Hoàng Phủ Nghi run rẩy, "Lúc ấy, thân quyến tân khách đều quay lại khuyên vị hôn thê bớt giận, suy nghĩ cho kỹ, không nên quá tùy hứng cố chấp, bỏ lỡ mối nhân duyên tốt đẹp, về sau hối tiếc không kịp. Thế nhưng... Thế nhưng... "
Thiếu Thương lạnh lùng nói: "Lúc trước vị hôn thê kia có thể quay lưng với tất cả mọi người không chịu từ hôn, lúc này cũng có thể dũng cảm đơn độc tiến về phía trước, quyết ý từ hôn." Lui bước hay lắm, quả thực là hả lòng hả dạ!
Hoàng Phủ Nghi khẽ gật đầu, nói: "Công tử nghĩ, lúc này vị hôn thê đang tức giận, đợi qua một thời gian nữa sẽ ổn hơn thôi. Thế là y nói với nhạc gia* và chúng nhân, trước hết sẽ hủy hôn theo ý vị hôn thê, chỉ cần một ngày nàng không gả, ngày đó y nhất định không cưới. Đến khi nào vị hôn thê hồi tâm chuyển ý, công tử lập tức thành tâm lấy nàng làm vợ. Nào ngờ... đợi tới đợi lui, thứ công tử đợi được lại là tin tức vị hôn thê muốn gả cho người khác. Lúc này công tử giống như kẻ điên đi tìm vị hôn thê hỏi cho ra nhẽ."
*Nhạc gia: gia đình bố mẹ vợ.
Khuôn mặt Hoàng Phủ Nghi tràn đầy vẻ đau đớn: "Nhưng mặc kệ công tử có giải thích chuyện bé gái mồ côi kia thế nào, cũng giải thích lúc ấy đã sai người trở về báo tin, nhưng trên đường đi người đưa tin lại gặp nạn chiến tranh bỏ mình, không phải y cố ý làm xấu mặt vị hôn thê trên tiệc thọ. Thế nhưng đứng trước tất cả những lời giải thích ấy, vị hôn thê đều ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ chất vấn công tử phải chăng chưa hề đặt nàng trong lòng, phải chăng từ trước đến giờ y không hề biết thứ nàng muốn đến tột cùng là gì?! Sau đó cũng không đợi công tử trả lời, nàng đã tuyên bố nhất đao lưỡng đoạn, từ đây không gặp lại."
"Công tử thật sự không hiểu, vị hôn thê có thể chờ y bảy năm, vì y mà chịu biết bao đau khổ, hơn nữa từ nhỏ đã khoan dung độ lượng, hiểu rõ đại nghĩa, vì sao đến khi cuộc sống tốt đẹp đã bày ngay trước mắt, lại khăng khăng cố chấp với một chuyện cỏn con cuối cùng như vậy!" Hoàng Phủ Nghi chống tay lên mái tóc hoa râm, nước mắt tuôn đầy mặt.
Thật lâu sau, sảnh đường yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lâu Nghiêu nghe một đoạn dài như vậy, cái hiểu cái không. Viên Thận sớm đã biết rõ nội tình, lúc này chỉ có thể cúi đầu than nhẹ. Chỉ có Thiếu Thương là đầy bụng lửa giận, nếu không phải miệng nàng đang đóng chặt, e rằng những lời mắng chửi xỉ vả sẽ dũng mãnh tuôn ra như dời non lấp biển.
Lăng Bất Nghi thoáng nhìn qua khóe miệng đang vểnh lên như chiếc ấm nhỏ của nữ hài, hơi nước đun sôi đang trực trào phun nắp ấm ra, hắn bèn giành nói trước: "Phu tử, Tử Thịnh có vài câu hỏi, chẳng hay có thể nói một lời."
Trên mặt Hoàng Phủ Nghi đều là nước mắt, ngẩng đầu lên đáp: "Tử Thịnh cứ nói."
"Khi nãy phu tử vừa nói, công tử đối với những nữ nương ngưỡng mộ mà đến kia đều lạnh lùng như băng. Tử Thịnh hỏi một câu, vậy công tử có đối xử ân cần quan tâm với vị hôn thê của mình không?" Lăng Bất Nghi hơi nghiêng người sang hỏi.
Hoàng Phủ Nghi sững sờ, đáp: "Chuyện này... Vị công tử kia từ nhỏ đã bình tĩnh kiềm chế, cũng không... cũng không ân cần như vậy... "
Thiếu Thương không nhịn được nói: "Đối với người khác lạnh lùng như băng, đối với hôn thê nhà mình không nóng không lạnh, khác biệt rất lớn đấy." Thứ nữ nhân muốn chính là sự đối đãi khác nhau. Đối xử với nữ nhân bên ngoài cũng như đối với vợ mình, có quỷ mới theo ngươi lăn lộn!!
Lăng Bất Nghi nhịn cười, tiếp tục hỏi: "Theo lời của phu tử, vị hôn thê này chính là người cực kì thông minh. Công tử tuy biết cưới vợ thì cưới người hiền, nhưng vẫn âm thầm tiếc hận dung mạo vị hôn thê bình thường. Phu tử đoán xem phải chăng vị hôn thê đã sớm phát hiện?"
Hoàng Phủ Nghi vội la lên: "Ta... Nàng... Dù thời niên thiếu công tử có ý này, nhưng càng về sau, y cảm động vị hôn thê tình sâu nghĩa nặng, sao còn có thể suy nghĩ lỗ mãng như vậy nữa?!"
Thiếu Thương cả giận nói: "Thứ vị hôn thê muốn là sự cảm động của công tử sao? Thúc ph... " Nàng mạnh mẽ nhịn xuống, sửa lại lời, "Lúc đó ai biết Lệ đế sẽ tự tìm đường chết nhanh như vậy, vị hôn thê một lòng chờ đợi trong hi vọng xa vời, có thể thấy được nàng là người không màng danh lợi cỡ nào. Thứ nàng mong cầu chẳng qua cũng chỉ là người nàng thương cũng đặt nàng trong lòng mà thôi. Ai ngờ gặp phải tên khốn kiếp đã tự phụ lại còn bạc tình bạc nghĩa!"
Hoàng Phủ Nghi nghẹn lời.
Lần này Viên Thận không thay ân sư ra mặt nữa, hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đang đỏ lên của nữ hài, một đôi mắt to long lanh sáng rực. Hắn yên lặng thầm nghĩ: Nếu có người đối với hắn như vậy, hắn tuyệt sẽ không thanh cao lạnh lùng giống như ân sư, hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt.
Thiếu Thương nén giận, hỏi: "Bé gái mồ côi kia đi theo công tử hai năm, chắc hẳn trong thôn không ít người biết? Phải chăng lời đồn đại đã truyền đến nhà nhạc phủ của công tử?"
Hoàng Phủ Nghi vịn cánh tay Viên Thận, vội đứng dậy la lên: "Biết thì có biết. Nhưng công tử đã nhiều lần gửi thư về cho tộc nhân bác bỏ tin đồn, nói bé gái mồ côi kia không đáng nhắc tới!"
Thiếu Thương mỉa mai cười một tiếng: "Nhưng vị hôn thê lại không thể tin tưởng!"
Hoàng Phủ Nghi như bị sét đánh. Mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ cái trán phủ đầy nếp nhăn của hắn, vẫn muốn phản bác: "Ở trong lòng công tử, bé gái mồ côi kia không bằng một phần vạn vị hôn thê. Sao có thể vì thế mà bỏ nàng! Thực sự là vị hôn thê đã hiểu lầm!"
Thiếu Thương giận dữ. Hiểu lầm? Nam nhân thích nói nhất chính là hai chữ này! "Phu tử... " Nhưng trong chốc lát nàng lại không tìm được lời phản bác, dù sao cũng không thể chửi ầm lên được.
Lăng Bất Nghi chậm rãi đứng dậy, đi đến trước ngọn đèn lớn kia, cầm châm đồng khều ngọn đèn đang cháy rực: "Hoàng Phủ phu tử, nếu vị hôn thê và bé gái mồ côi kia cùng ở trên chiến trường. . ." Hắn lắc đầu, cảm thấy ví dụ này không ổn, hai nữ tử chạy tới chiến trường làm gì chứ.
Thiếu Thương vừa nghe đã hiểu ý hắn, vội vàng tiếp lời: "Nếu vị hôn thê và bé gái mồ côi đều rơi xuống sông, công tử cứu ai trước?"
Hoàng Phủ Nghi đang muốn trả lời, Lăng Bất Nghi đột nhiên thêm vào một câu: "Nếu vị hôn thê kia biết một chút kỹ năng bơi lội, tuy khó khăn nhưng vẫn có thể chống chọi trong nước một lát, mà bé gái mồ côi lại không hề biết bơi. Vị công tử này sẽ cứu ai trước?"
Nghe xong câu này, Hoàng Phủ Nghi lại do dự: "Chuyện này... chuyện này... " Với tư duy của người bình thường, không phải sẽ để người có thể bơi kiên trì một lát, cứu người không biết bơi lên trước sao.
Thiếu Thương cảm thấy đao này của Lăng Bất Nghi bổ vô cùng tuyệt diệu, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ tán thưởng, tầm mắt Lăng Bất Nghi không di chuyển, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.