Edit: Tường Hy
Beta: Trứng
Bất kể trong bụng phụ nhân nội trạch tính toán thế nào, đối với nam nhân bên ngoài mà nói, nếu hai nhà đã đính hôn thì nhất định phải làm cho cẩn thận. Lâu Thái Phó là người nhanh nhẹn, chưa được mấy ngày đã tự mình dâng tấu chương trình bày tất cả mọi việc, luôn miệng dành lời hay ý đẹp cho nữ tử Trình thị, cầu xin một phần ân chỉ để việc hôn nhân thêm phần quang vinh. Hoàng đế vốn là người độ lượng, gần đây Trình Thủy làm việc lại khiến hắn hài lòng, thế là vui vẻ nhận lời, ngày tiếp theo đã cho hoàng môn hầu cận mực bút bên người đến Trình phủ tuyên chỉ.
Thời đại này tiếp chỉ không rắc rối như hậu thế, không cần bày biện hương án hoa chúc, chỉ cần quỳ gối chỉnh tề cung kính với người tuyên chỉ là được. Thánh chỉ khen ngợi Trình thị một lượt, từ Trình ái khanh "thấu hiểu lòng người, thiện chiến nhưng không hiếu chiến", đến Tiêu phu nhân "nữ trung trượng phu, khí tới trời cao" rồi cuối cùng khen đến Trình Thiếu Thương "cẩn thận hiền thục" --- Thiếu Thương hơi đỏ mặt, năm đó hiệu trưởng trung học cùng lắm chỉ khen nàng thành tích tốt, có nghị lực, chưa từng khen nàng phẩm hạnh dịu dàng linh tinh gì đó.
Sau khi tuyên chỉ, khuôn mặt Tiêu phu nhân đều là ý cười vui vẻ, lấy chút kim châu đưa cho vị hoàng môn họ Đằng kia, Trình Thủy ở một bên vừa lôi kéo vừa nói thầm "Lúc ta diện thánh báo cáo công việc bệ hạ cũng chưa từng khen ngợi như vậy" rồi tự mình tiễn người ra cổng.
Những người còn lại trong Cửu Chuy đường đều mang vẻ mặt khác nhau. Trình Ương hết sức kính nể, từ đầu đến chân đều cực kỳ hâm mộ. Trình mẫu bĩu môi không nói gì, vẫy tay kéo Hồ lão bà về phòng.
Trình Thiếu Cung thở dài: "Không nghĩ tới trong số anh em chúng ta, người được bệ hạ khen ngợi sớm nhất lại là Niệu Niệu?!"
Trình Tụng đấm hắn một cái, cười nói: "Ngày nào đệ cũng đọc sách sấm, có tính được quẻ này không?"
Trình Thiếu Cung đáp: "Không có. Chỉ nói mấy năm này nhà chúng ta không nên gả con gái ra ngoài, chỉ nên cưới vợ vào cửa."
"Nói nhăng nói cuội! Mau vứt mấy chuyện lung tung đó đi." Trình Vịnh nhìn Trình Ương ở một bên, lại nói với Thiếu Thương: "Nhìn cách làm việc của Lâu Thái Phó cũng biết Lâu gia rất có thành ý với cuộc hôn nhân này. Về sau muội đối xử với A Nghiêu tốt một chút, đừng có sai bảo hắn mãi."
Thiếu Thương cười hì hì: "A Nghiêu nói hắn thích nhất là nghe muội sai bảo, một ngày muội không bảo hắn làm gì đó là ngày ấy hắn ăn cơm không vô."
"Muội cũng nói nhăng nói cuội!" Trình Vịnh xụ mặt, cảm thấy hồi trước lúc mẫu thân mang thai cặp song sinh này nhất định đã đụng phải điều gì đó không ổn.
Mọi việc đã xác định, Lâu Nghiêu vui mừng hớn hở bắt đầu ngày ngày tới Trình gia báo tin, lần nào cũng không quên mang theo quà tới --- Hôm qua là hoa quả mới thu hoạch của trang viên Lâu thị, hôm nay là một cuộn gấm mịn thợ thủ công Lâu phủ mới dệt được, hôm sau lại là một vò rượu ngon cất giữ nhiều năm trong kho rượu Lâu gia.
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*. Cả Trình gia đều khen ngợi lang tế tương lai này không dứt miệng, Bình thường Trình mẫu lúc nào cũng âm dương quái khí với Thiếu Thương, nhưng đến lúc vuốt bộ đồ mới tinh xảo trên người thì ngữ khí cũng dịu lại, nói riêng với Hồ lão bà: "Kết thân nên giống như Niệu Niệu, chứ kiểu không biết phấn đấu như A Tức ấy, gả một hồi ta lại phải trợ cấp một đống của hồi môn, thật sự là như tới đòi nợ ta vậy!"
*Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Thiếu Thương cũng nhắc mãi với Tiêu phu nhân: "Gấm vóc vừa đẹp vừa mềm mịn như vậy, tặng cho thúc mẫu mấy tấm đi! A Nghiêu nói, đây là kỹ thuật thủ công gia truyền họ nuôi mấy đời trong nhà đấy, bên ngoài muốn mua cũng không có đâu."
Tiêu phu nhân lặng lẽ liếc nàng một cái: "Con nhớ thương thúc mẫu quá nhỉ. Chia phần của con và Ương Ương xong, có còn lại bao nhiêu đâu."
"Vậy đem phần của con đưa cho thúc mẫu là được rồi!" Thiếu Thương lanh mồm lanh miệng, trông thấy vẻ mặt Tiêu phu nhân không vui, vội vàng nói: "Không phải không phải. Ý của con là, những người nhan sắc thường thường thì mới phải mặc thiệt đẹp. Tướng mạo như con và a mẫu thì mặc bao tải cũng là mỹ nhân. Không tin, người hỏi a phụ đi."
Tiêu phu nhân bật cười: "Con dám nói thúc mẫu con như thế, cẩn thận ta đi nói với nàng." Hiếm khi nàng không quở trách nữ nhi thiếu quy củ.
Thiếu Thương bất đắc dĩ thở dài: "Con đùa chuyện này lâu rồi, thúc mẫu chẳng để bụng đâu. Nàng còn nói, ngoài tướng mạo xinh đẹp hơn chút thì con chẳng có chỗ nào bằng nàng. Người mà nàng ấy đối mặt ăn cơm hằng ngày còn đẹp hơn người mà tương lai con sẽ ngồi ăn cơm cùng nhiều."
Tiêu phu nhân phụt một tiếng: "Đây quả thật là lời mà nàng sẽ nói." Trong lòng lại nghĩ Lăng Bất Nghi còn đẹp hơn Trình Chỉ nhiều, nếu có thể tóm được người nọ vào tay thì đừng nói tới Trình gia, thậm chí là trong đô thành cũng mặc con ngang ngược.
Lòng người chính là thứ kỳ lạ nhất trên thế gian này. Nếu trước đây không biết gì hết, ngay cả nghĩ Tiêu phu nhân cũng không dám nghĩ, nhưng hôm nay nàng lại nhịn không được mà tưởng tượng một phen. Chẳng qua rốt cuộc nàng vẫn là người quả quyết, việc vô ích nghĩ xong rồi cũng thôi. Lại nhìn bộ dáng thỏa mãn đắc ý của nữ nhi, nàng thở dài một hơi rồi tiếp tục dụng tâm gấp bội để chuẩn bị hôn sự.
Theo tập tục lúc bấy giờ, sau khi đính hôn hai nhà phải lần lượt mở tiệc thiết yến, mời thân nhân bằng hữu tới tụ hội, nhân tiện giới thiệu con rể/con dâu tương lai. Theo cách hiểu của Thiếu Thương, thời đại này không thường dùng phương pháp thư từ qua lại để thông báo với thiên hạ, từ lúc đính hôn đến thành thân cũng mất một khoảng thời gian khá dài, lỡ như có người không biết (hoặc giả vờ không biết) nửa đường tới cản trở mối duyên thì sao.
Trình gia không có nhiều bạn bè thân thích ở đô thành, tính cả quan lại trên triều và Vạn Tùng Bách, các bộ khúc tâm phúc cùng gia quyến, đây cùng lắm cũng chỉ là tiệc trung đẳng khoảng bốn năm mươi người, còn chưa chuốc say được Lâu thái phó. Đến ngày Lâu gia mở tiệc, nhìn khung cảnh ngựa xe như nước nhộn nhịp trước cửa Lâu phủ, Trình Thủy không nhịn được mà thở dài: "Trông phong thái, thanh thế của người ta kìa."
Ai dè Vạn Tùng Bách đứng một bên cũng lớn tiếng thở dài: "Đều là vi huynh không tốt."
Ơ?! Gia tộc người ta thịnh vượng thì liên quan gì đến lão huynh đây? --- Người hai nhà Vạn Trình đồng loạt quay sang nhìn hắn, chỉ nghe Vạn đại tướng quân bụng phệ bi thương nói: "Sớm biết có ngày hôm nay, vi huynh chắc chắn sẽ không để mười mấy nữ nhi nhà mình gả đông gả tây. Nếu gả hết xung quanh đô thành, lúc này gom nhóm lang tế lại, hôm trước cũng có thể giúp nhà hiền đệ nâng cao thanh thế! Xem có chuốc say chết lão họ Lâu kia không."
Mọi người ngẩn ngơ, lát sau ai nấy đều cười ha hả!
Tiêu phu nhân lau khóe mắt cười chảy cả nước, quay đầu nói khẽ với Thiếu Thương: "Rất khó để có được một người bạn chân thành giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn, người như Vạn bá phụ con đây, có một là đủ rồi."
Thiếu Thương gật gật đầu.
Tiền viện Lâu phủ có hai dãy phòng cực kỳ rộng lớn xây đối diện nhau, ở giữa có hoa cỏ rậm rạp tươi tốt ngăn cách, hai bên được nối với nhau bằng một hàng lang dài nhỏ, từ trên cao nhìn xuống trông giống một hình chữ H nghiêng nghiêng. Nhóm nữ khách được sắp xếp ở dãy bên trái, nam khách ở bên phải.
Lâu đại phu nhân dường như đã quên đi tranh chấp ngày ấy, nhiệt tình lôi kéo hai mẹ con Thiếu Thương dạo khắp phòng ốc. Chốc chốc bái kiến mấy thân thích trong tộc, lát sau lại bái kiến vài vị lão phụ nhân đức cao vọng trọng. Tuổi tác và bối phận của Thiếu Thương đều nhỏ, gặp ai cũng lạy, khom người khom lưng đến hoa cả mắt. Cuối cùng phía trước là một cụ ông hơn tám mươi tuổi mái đầu bạc trắng, Lâu đại phu nhân vội vàng đưa Thiếu Thương bước đến hành lang lễ bái, miệng hô lớn "Lão cữu công mạnh khỏe".
Vị Ban lão Hầu gia đang run run rẩy rẩy này chính là huynh muội với tổ mẫu đã tạ thế của Lâu Nghiêu, e cũng là người cao tuổi nhất trong cả tòa đô thành này. Ngày thường trong cung ban thưởng thuốc men đồ ăn, hoàng đế chưa từng quên phần của lão nhân gia.
Ban lão hầu gia tuổi tác đã cao nên nhìn không còn rõ ràng, đợi Thiếu Thương hành lễ đứng dậy, lão nhân đánh giá nàng cả nửa ngày, sau đó ngoác cái miệng không còn lại mấy chiếc răng mà cười to, vỗ vỗ bả vai Lâu Nghiêu ở bên cạnh, nói: "A Cẩu này, cô dâu của ngươi thật là xinh đẹp! Ta đây sớm nói với ngươi rồi, gì cũng không bằng cưới được một cô dâu mỹ mạo, ngươi nhìn phụ nhân A Miêu cưới kia kìa, thế nên mới mất sớm vậy đấy..."
Khuôn mặt Lâu Nghiêu đỏ rần, chắp tay không dám phản bác. Thiếu niên trắng trẻo đang dìu Ban lão Hầu gia có chút bất đắc dĩ nói: "Đại phụ, đây là ngoại đệ A Nghiêu của Lâu gia, không phải phụ thân đã qua đời..."
Lâu đại phu nhân không ngừng thở dài cười khổ, Lâu Nhị phu nhân lại vui mừng ra mặt, liên miệng khen lão nhân gia có mắt nhìn! Để ngăn lão nhân gia tiếp tục nói ra những điều không nên nói, Lâu Nghiêu và Ban tiểu hầu gia vội vàng dìu lão nhân rời đi.
Sau khi làm xong các loại lễ, Thiếu Thương, Trình Ương và Vạn Thê Thê như thường lệ được nữ tỳ đưa tới sảnh bên dành cho nhóm tiểu nữ nương.
Trong lòng Trình Ương lo sợ, kéo tay áo Thiếu Thương dặn dò: "Nếu hôm nay có người nào bịa đặt nói xấu chúng ta, chúng ta trực tiếp đi tìm đại bá mẫu là được. Muội nhất định đừng nóng nảy nhé."
Vạn Thê Thê bất mãn: "Sợ cái gì! Hôm nay là ngày tốt, nếu có tên mắt chó nào dám bắt nạt chúng ta, hai người không cần động thủ! Để ta."
Thiếu Thương thở dài: "Đường tỷ yên tâm, hôm nay ta tuyệt đối không cãi nhau, cũng sẽ không đánh nhau. Thê Thê a tỷ, tỷ cũng không được làm gì hết. Với bản lĩnh của tỷ thì cả một phòng nữ nương kia cũng không đủ cho tỷ đánh đâu."
Tiến vào sảnh bên, cả phòng tiểu nữ nương áo đỏ áo xanh đều không hẹn mà đưa mắt nhìn qua, Thiếu Thương cười tủm tỉm bước tới, hai bên trái phải là Trình Ương và Vạn Thê Thê, chào hỏi mọi người xong xuôi, chúng nữ nương sôi nổi đáp lại. Lâu Ly ngồi ở một góc cũng chậm chạp gật đầu, miễn cưỡng hành lễ --- hiển nhiên sau hôm đó đã bị răn dạy không ít.
Ngạc nhiên nhất chính là, Vương Linh bên cạnh nàng ta lại mang vẻ mặt tươi cười tiến lên kéo tay Thiếu Thương, luôn miệng nói "ngày ấy là hiểu nhầm, đều là a tỷ không phải", Thiếu Thương trái lại có chút bội phục tố chất tâm lý của tiểu cô nương này.
Hôm nay phỏng chừng là lần dự tiệc sóng yên biển lặng nhất từ khi Thiếu Thương "ra mắt" tới nay. Nhóm thiếu nữ cùng nhau ăn uống, chuyện trò vui vẻ, không hề nói ra chuyện gì khiến người khác khó chịu, cũng tuyệt không xuất hiện đề tài nào không phù hợp. Thiếu Thương quả thực rất hài lòng. Thật ra thì nàng cũng không muốn mỗi lần đi ra ngoài lại là một lần náo loạn đâu.
Đang lúc tâm tình tốt, thừa dịp Vạn Thê Thê thổi phồng tài thổi sáo của mình, Thiếu Thương bèn thuận theo nhóm nữ nương mà lấy cây sáo thanh trúc yêu thích ra từ tay áo, tấu một khúc vui vẻ --- tiếng sáo tựa như cơn gió nhẹ nơi cùng cốc vắng lặng, như mưa phùn ngày xuân, chứa đầy tình ý ấm áp dịu dàng, khiến người nghe không kìm được mà nở nụ cười, dường như đang hoài niệm về những chuyện cũ tươi đẹp thời thơ ấu.
Tiếng sáo truyền đến chính sảnh bên cạnh, động tác trong tay nhóm phụ nhân đồng loạt chậm lại, yên tĩnh lắng nghe, Tiêu phu nhân lộ ra vẻ tán thưởng chân thành gấp trăm lần so với lúc nãy hàn huyên.
Kết thúc một khúc, ánh mắt các thiếu nữ trong phòng nhìn Thiếu Thương đã thiện chí hơn, trong lòng các nàng đều nghĩ, một nữ hài có thể thổi ra giai điệu lay động lòng người như vậy, sao có thể đáng ghét nực cười như trong lời đồn cơ chứ.
Thiếu Thương cúi đầu sờ cây sáo, nhẹ nhàng mỉm cười.
Lần đầu tiên nàng ý thức được một điều, có lẽ không chỉ do di truyền thiên phú của Trình thái công, mà vốn dĩ bản thân nàng cũng có chút gene âm nhạc. Chỉ là đời trước của nàng sống quá lỗ mãng hoang tàn, oán giận vội vàng, tính cách chỉ nhắm vào những mục tiêu mạnh mẽ, đọc sách đọc sách rồi đọc sách, nàng chưa bao giờ hưởng thụ những điều tốt đẹp khác bên ngoài. Nhạc khí, ca hát, hội họa, vũ đạo... tất cả đều chưa từng thử qua.
Làm một người đơn giản, xuất phát từ chân tình, học tập vì thực sự yêu thích và vui vẻ, thì ra những điều trước đây nàng luôn khịt mũi coi thường lại có thể khiến mình vui sướng đến thế.
"...Ấy, kia không phải là Thập Nhất Lang sao?!" Không biết cô gái nào hô lên một tiếng. Nhóm thiếu nữ giống như bầy đóm đóm đuổi theo ánh sáng, đồng loạt chạy về phía song cửa sổ.
Thiếu Thương cũng đứng dậy, xuyên qua khe hở giữa những cái đầu của nhóm nữ nương, xa xa trong sân của dãy phòng đối diện, nàng thấy Lăng Bất Nghi đang đơn độc đứng đó, tay áo bay bay. Cách một hành lang thẳng tắp dài mấy chục trượng, không thể thấy rõ nét mặt của vị tướng quân trẻ tuổi tuấn mỹ kia. Nhưng dáng người cao lớn như tùng bách ấy, dưới nắng gắt ngày xuân, phong tư rực rỡ, tươi đẹp như mộng.
Một thiếu nữ ấn ngực, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Ôi tim ta đau quá! Dáng vẻ này của Thập Nhất Lang, cho dù ngày sau có gả cho người, ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên!" Một thiếu nữ mặt mũi thanh tú cũng bi ai than thở: "Ta đây dù gả đi ba lần cũng vẫn thấy đau lòng!"
"Ta gả đi mười lần cũng không quên..." —— Chúng nữ nương thi nhau ai oán.
Lúc này, Vương Linh vẫn luôn trầm mặc im lặng chợt ngẩng đầu cười nói: "Thiếu Thương, ngươi thì sao?"
"Để ta ngẫm lại chút..." Ngón tay Thiếu Thương chầm chậm chạm vào lỗ sáo, giả bộ vỗ ngực hoảng sợ: "Bảo sao ta lại không thấy đau lòng, hóa ra là ta đã thay lòng đổi dạ!"
Lời vừa dứt, nhóm tiểu nữ nương đang ai oán cũng rộ lên cười ha ha, cô đơn vừa nãy bỗng hóa hư không.
Các thiếu nữ lại lần nữa ngồi xuống, dường như nhận ra mọi người đều có chung một idol, giờ phút này nói chuyện cười đùa càng thêm thoải mái tự do. Nỗi lo trong lòng Trình Ương cuối cùng cũng lắng xuống, bắt đầu hàn huyên với một người bạn mới quen cũng hay thẹn thùng giống nàng. Vạn Thê Thê ngồi chém gió với mấy muội muội tầm mười tuổi về truyền kỳ lần đó nàng cố gắng đánh bốn gã đạo chích.
Thiếu Thương chậm rãi uống một chén canh nóng, suy nghĩ từ từ bay xa.
Thực ra, trên đời này có rất nhiều chuyện tốt đẹp --- là khi bấm lỗ sáo phát ra âm điệu tuyệt hảo, ngày xuân gió thổi hây hây dương liễu phất phơ như tuyết rơi đầy trời, bậc thang dưới hành lang mỗi lần bước đi sẽ khiến những phiến đá xanh hơi hơi cộm lên, Lâu Nghiêu đỏ mặt khi bị mình đùa giỡn mà không có cách nào đáp trả... Còn có, Lăng Bất Nghi. Hắn là người rất tốt, có thể đứng nhìn hắn từ xa như vậy thật sự đã quá tốt rồi.
Không biết đi vào cõi thần tiên thiên ngoại bao lâu, Liên Phòng chợt từ bên ngoài bước nhanh vào, nhẹ nhàng đứng bên cạnh Thiếu Thương, ghé tai nàng nói nhỏ mấy câu. Thiếu Thương ngẩn người hồi lâu mới phản ứng lại: Sao cơ? Hắn muốn gặp ta?
Đầu năm nay các mỹ nam tử không thích làm theo lẽ thường sao? Đáng lẽ hắn nên giống như Viên Thận, lặng lẽ chờ mình bên khe núi đá mới phải. Đằng này lại đường hoàng kêu tỳ nữ tới truyền lời như vậy? Chẳng lẽ mình với hắn là người có tư tình, không biết xấu hổ mà hẹn hò với người khác trong nhà vị hôn phu?
Liên Phòng thấp giọng nói: "Lăng đại nhân còn nói ba câu. Thứ nhất, ngài ấy thực sự có chuyện muốn nói với tiểu thư. Thứ hai, ngài ấy nói rằng tiểu thư cứ yên tâm... ngài ấy... Lăng đại nhân nói, ngài ấy sẽ không hại người, xin, xin người hãy tin tưởng."
Thiếu Thương ngẩn ra một lát, lần nữa duỗi tay vào vạt áo sờ lỗ sáo. Sờ một lượt từ lỗ thứ nhất đến lỗ cuối cùng, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười. Thực ra, nàng tin tưởng hắn, tuy nhiên...
"Ta không đi đâu. Ngươi nói với hắn rằng việc này không thích hợp, vẫn nên bỏ đi thôi." Đáng tiếc, tế bào lãng mạn của nàng không đủ để cho nàng mạo hiểm, nàng lại cười hỏi: "Đúng rồi, không phải có ba câu sao. Câu thứ ba đâu?"
Vẻ mặt thị nữ nhỏ rối rắm, khó xử đáp: "Lăng đại nhân nói, nếu người không đi, ngài ấy sẽ tự mình tới tìm. Đến lúc đó gặp phải chuyện lớn, người chỉ có chờ từ hôn mà gả cho ngài ấy thôi... Nếu người không đi, ngài ấy coi như là người đồng ý hôn sự này."
Thiếu Thương hơi há hốc miệng, hai mắt mở to không dám tin.
**********