Người xưa có câu chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, tuy nhiên trong trường hợp này thứ truyền nhanh hơn chuyện xấu còn có bát quái nhà người khác.
Sau buổi triều hội ngày hôm đó, trời còn chưa tối, di ngôn lúc lâm chung của Hà tướng quân và một hồi ngôn luận của Dương hầu Kỷ Tuân đã truyền khắp cả đô thành, Trình Vịnh trong Thái Học, Trình Tụng trong doanh trại, Trình Thiếu Cung đọc sách ở nhà phu tử trong thành vừa nghe thấy đều vội vàng trở về.
Sau đó trước giờ giới nghiêm ban đêm, tùy tùng thân cận của Lâu Nghiêu thở hồng hộc chạy tới, cố ý truyền tin với Thiếu Thương, nói tiểu công tử nhà mình bị Lâu thái phó nhốt lại rồi, tuy nhiên ngày mai bất luận thế nào hắn cũng sẽ trốn ra tìm nàng.
Sắc mặt Trình Thủy hơi nguôi ngoai: "A Nghiêu còn có mấy phần lương tâm, còn tưởng hắn vội vã muốn cưới vị An Thành quân kia chứ!"
Tùy tùng kia cuống quít dập đầu, vội nói: "Trình đại nhân minh giám, công tử nhà ta nói, đừng nói là An Thành quân, dù là An Thành quận chúa, An Thành công chúa, An Thành Thiên Cung nương nương hắn cũng không cần!"
"Lại còn Thiên Cung nương nương, nghĩ đẹp thế." Trình Thủy liếc mắt, thưởng cho tùy tùng kia năm thù tiền rồi để người đi.
Toàn thân Tiêu phu nhân cũng không thoải mái, lạnh mặt muốn cùng trượng phu về phòng nghỉ ngơi.
Trình Vịnh vội vàng lên tiếng ngăn trở: "A phụ, a mẫu, hay là chúng ta bàn bạc một chút, Niệu Niệu muội cũng tới. . ."
"Bàn bạc cái gì mà bàn bạc?!" Ai ngờ Thiếu Thương một mình đứng dưới mái hiên, mặt như hàn ngọc, tiếng như băng đá, "Không phải chính là từ hôn với nhà ta rồi cưới Hà Chiêu Quân sao. A Nghiêu và mẫu thân hắn khẳng định là không đồng ý, có điều ý kiến của hai người họ không tính. Lâu đại phu nhân chắc chắn đồng ý, thế nhưng bà ấy cũng chỉ có thể cổ vũ mà thôi. Lâu thái phó và Lâu quận thừa nửa đồng ý nửa không đồng ý, cái này thì phải xem Lâu gia nhận chỉ trích bao nhiêu, lợi ích đạt được lại là bao nhiêu. A mẫu, con nói đúng không?"
Tiêu phu nhân trầm mặt: "Không sai."
Trình Vịnh ngây người, Trình Thủy thở dài. Tiểu nữ nương nhà người ta mà gặp phải chuyện như thế, phụ mẫu huynh tỷ an ủi còn không kịp; chỉ mỗi nữ nhi nhà này, vụng trộm thút thít đã không có, ai oán than thở thì càng không, trái lại phải đề phòng nàng suy nghĩ quá mức cực đoan.
"Niệu Niệu, nếu chuyện này không thành, con cũng đừng quá đau buồn. . ."
Thiếu Thương đáp: "A phụ không cần lo lắng, những đạo lý ấy con đều hiểu. Đừng nói là Lâu gia, cho dù là chính nhà mình, a phụ cũng không thể mang cả tiền đồ của gia đình để giành lấy hôn sự cho con, con chính là người đầu tiên không đồng ý. Trên đời này chẳng có chuyện gì là không thể chấp nhận được cả. Chỉ là hiện nay tình thế còn chưa rõ, cứ chờ xem đã."
Nghe nữ nhi nói đạo lý rõ ràng, Trình Thủy lại lần nữa thở dài, Trình Vịnh nhìn vẻ mặt ấu muội, nhẹ giọng hỏi: "Niệu Niệu, nếu muội đều đã hiểu thì tại sao còn phải tức giận?"
Thiếu Thương cảm thấy lồng ngực như có một ngọn lửa cháy rực làm bỏng tim phổi, tức giận khó đè nén. Cơn phẫn hận này không phải nhằm vào Hà gia Lâu gia hay bất cứ người nào khác, ". . . Muội không tức giận. Chỉ là từ nhỏ muội đã không may mắn, còn tưởng rằng hiện tại khổ tận cam lai, chuyện nhân duyên có thể suôn sẻ. Quả nhiên, ông trời nhất định không chịu buông tha cho muội!"
Nói xong câu đó, nữ hài dùng sức vung mạnh tay áo, nhanh chân trở về tiểu viện của mình. Trong Cửu Chuy đường chỉ còn lại hai cha con quay mặt nhìn nhau, Tiêu phu nhân bình tĩnh nhìn phương hướng nữ nhi rời đi, đáy lòng dường như có xúc động.
. . .
Hai ngày sau là thịnh yến của quần chúng ăn dưa trong đô thành, trong thời gian ngắn tất cả quan lại nho sinh danh sĩ ở đô thành đều đang nghị luận về việc này. Trước nay quần chúng ăn bánh tét uống sữa đậu nành cũng có thể phân ra được phe ngọt với phe mặn, lúc này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Một bên cho rằng hai nhà Lâu Trình hẳn là sẽ từ hôn, cho nữ nương Hà gia một phần nhân duyên tốt, lấy đó an ủi vong linh Hà tướng quân trên trời; một bên lại cho rằng dù Hà tướng quân trung dũng nghĩa liệt đáng khen, nhưng lệ này không thể mở ra, nếu không hậu hoạn khôn cùng.
Huống chi chẳng phải là lấy chồng thôi sao, chuyện đâu có lớn đến thế, thiếu niên đến tuổi lập gia đình trong đô thành còn nhiều, xin hoàng đế chọn một người tài cho An Thành quân Hà thị không được ư, sao cứ nhất nhất phải buộc hai gia đình từ hôn như thế!
Cũng có người tìm đến Trình lão cha khua môi múa mép một phen, Trình Thủy chỉ nói một câu đã khiến người kia cứng họng: "Ban đầu là Lâu gia đến đây cầu hôn, bây giờ dù có muốn từ hôn cũng nên do Lâu gia mở miệng, nhà ta không tiện chuyên quyền."
Đáng khen ngợi là, suốt hai ngày nay đồng chí lão Vạn trái tranh phải cãi, nước miếng tung bay, mạnh không thể đỡ.
Ngày hôm đó, Tu hầu giao hảo với Hà tướng quân đang ở ngự tiền nói tốt cho người, đồng thời lão Vạn cũng đang ở đó trực tiếp nấu một nồi chicken soup cho mình —— năm đó giáo úy Trường Thủy Lâm hầu gia suy tàn, bất đắc dĩ phải bán đi quan tài gỗ lim tơ vàng vạn kim, về sau trong lúc loạn lạc bị lão gia tử nhà ngươi đi đường tắt mua với giá cao. Lão phụ Lâm gia ngày đêm mong nhớ muốn lấy lại chiếc quan tài này, nhưng lão gia tử nhà ngươi coi nó như sinh mạng vậy. Bây giờ nếu con cháu Lâm gia lập được chút công lao thậm chí là chết mất mấy người, liệu nhà ngươi có nhượng lại chiếc quan tài này hay không?!
Cây nhục đậu khấu chỉ có cắt lên người mình thì mới thấy đau, Tu hầu sờ mũi một cái rồi lui khỏi Bắc cung.
Hoàng đế ngồi sau ngự án nhìn Vạn Tùng Bách chính trực bụng phệ, âm thầm thở dài.
Hắn cực kỳ muốn nói, Vạn ái khanh ngươi thật sự không cần thương tiếc nghĩa đệ như thế, từ bỏ cửa hôn sự này, trẫm đổi cho các ngươi lang tế tốt hơn —— đáng tiếc lại không thể nói. Hoàng đế rất là khó chịu.
Bấy giờ cuối cùng Trình mẫu cũng biết được chuyện này, ở trong phòng nổi trận lôi đình, kéo vạt áo nhi tử kêu gào: "Hôn sự này tuyệt đối không được phép bỏ, mối tốt như thế sau này biết tìm ở đâu! Niệu Niệu mèo mù vớ được chuột chết, khó có được vận khí như vậy, bỏ cái gì mà bỏ, tuyệt đối không bỏ, trừ phi là Hoàng đế hạ thánh chỉ! Đám khốn kiếp bên ngoài kia ngứa mồm ngứa miệng, cũng đâu phải là bọn chúng chịu thiệt!" Bà rất là yêu thích mấy thứ đồ gấm vóc quý giá mà Lâu gia đưa tới.
Đến ngày thứ ba, Lâu phủ rốt cục cũng phái người tới mời nội quyến Trình gia qua phủ một lần. Tiêu phu nhân cười lạnh: "Hừ, cũng chỉ có chút nhẫn nại như thế." Lần này nàng không mang theo người khác, chỉ dẫn Thiếu Thương cùng một đám phủ binh khí thế rào rạt thẳng tiến tới Lâu gia.
Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng Tiêu phu nhân đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, ngồi ngay ngắn trong nội đường không hề nhúc nhích, tư thế thần thái tìm không ra chút khuyết điểm, cho dù Lâu đại phu nhân ngồi phía đối diện có nói cái gì, nàng chỉ mỉm cười không lên tiếng, trái lại chẳng bao lâu sau đối phương đã không giữ được bình tĩnh.
Vẻ mặt Lâu đại phu nhân lo lắng: "Lòng ta rất yêu mến Thiếu Thương, nhưng xảy ra chuyện như vậy, Lâu gia chúng ta quả thực không còn con đường nào khác. . ."
Tiêu phu nhân nghe ra ý tứ không đúng, dứt khoát nói: "Xin hỏi đại phu nhân, hôm nay ngài mời mẹ con chúng ta tới đây, Lâu thái phó có biết không?"
Khuôn mặt Lâu đại phu nhân cứng đờ, cười đáp: "Hôn sự này tuy do đại nhân nhà ta và Trình giáo úy quyết định, nhưng ngươi và ta thân làm chủ mẫu nữ quân, đương nhiên cũng phải. . ."
Tiêu phu nhân thất vọng, lúc này mới nói: "Thì ra là Lâu thái phó cũng không biết." Nàng đã bảo mà, Lâu thái phó khôn ngoan tài cán, sao có thể hấp tấp như vậy, "Đại phu nhân, thực không dám giấu giếm. Chuyện đến nước này đã không còn là việc mà ngươi và ta có thể tự mình làm chủ. Ta còn tưởng rằng Lâu thái phó có chuyện không tiện nói thẳng nên mới để phu nhân thay mặt truyền lời. Nếu đã không phải, mẹ con chúng ta cáo lui trước. . ."
Lâu đại phu nhân nóng nảy: "Khoan đã, ta có chuyện muốn nói."
Tiêu phu nhân đoan trang đứng dậy, kiêu ngạo cười một tiếng: "Đại phu nhân muốn nói gì, ta đều biết." Nàng liếc nhìn Thiếu Thương đang ngồi một bên, thầm nghĩ ngay cả nữ nhi mười mấy tuổi nhà ta cũng đoán ra được trong lòng ngươi nghĩ gì, sao ta phải nhìn ngươi diễn trò, "Đơn giản là Hà tướng quân đáng thương bi tráng thế nào, Chiêu Quân Hà thị cơ khổ không nơi nương tựa ra sao, Trình gia chúng ta nên vì nhân nghĩa, từ hôn nhượng hiền, có phải vậy không?"
Nói xong lời này, Tiêu phu nhân chăm chú nhìn Lâu đại phu nhân, quả nhiên thấy sắc mặt nàng lập tức tái xanh, thật khiến người sảng khoái.
". . . Chẳng lẽ không đúng?" Lâu đại phu nhân khó khăn dằn xuống sự không vui trong lòng, cao giọng nói, "Người ta cả nhà trung liệt, toàn tộc gần như chết hết, chẳng lẽ ngươi không có lấy chút tiếc thương." Nói xong nàng còn bụm mặt khóc ra tiếng, "Hai gia đình Hà Lâu giao hảo mấy chục năm, nhớ ngày đó Hà tướng quân oai hùng, mấy vị công tử Hà gia tuổi nhỏ tài cán, có ai ngờ rằng trong vòng một đêm đều không còn nữa! Chiêu Quân tuổi nhỏ, trong lòng đau khổ cỡ nào, Lâu gia chúng ta không chăm sóc con bé thì ai tới. . ."
—— "Muốn chăm sóc thì ngươi tự chăm sóc, lần này đừng hòng lại đẩy tai họa lên A Nghiêu của ta!"
Lâu đại phu nhân đang khóc say sưa, không ngờ một giọng nói quen thuộc như xé rách màn che đâm đến. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâu nhị phu nhân được thị tỳ dìu đỡ đang đứng trước cửa nội đường hơi thở dốc, khuôn mặt đỏ cả lên.
Lâu nhị phu nhân đã không còn vẻ ngây thơ hoà nhã như trước đây, nàng vừa tiến vào vừa kích động nói: ". . . Khi Hà Chiêu Quân còn bé ta đã không thích rồi! Ngạo mạn vô lễ, vênh mặt hất hàm sai khiến, đáng thương A Nghiêu nhà ta bị nàng ức hiếp nhiều năm như vậy!"
Lâu đại phu nhân thoáng nhìn qua hai mẹ con Trình gia, hết sức khó xử: "Lời này của em dâu là sao! Hà tướng quân có ân với nhà ta, vậy nên lúc ấy A Nghiêu mới nhường nhịn Chiêu Quân như vậy. Vả lại tuổi Chiêu Quân còn nhỏ, cưới vào cửa từ từ dạy dỗ là được. . ."
"Muốn dạy thì tự ngươi dạy! Tẩu tử bản lĩnh cao minh, ta vô dụng, chịu không nổi con dâu tính khí lớn như vậy." Lâu nhị phu nhân bật khóc như một đứa trẻ.
Thiếu Thương yên lặng đứng dậy, đỡ Lâu nhị phu nhân đang thút thít ngồi xuống, sau đó quay sang Lâu đại phu nhân nói: "Đại phu nhân, ngài vẫn nên cho những người khác lui xuống đi, chẳng lẽ muốn để cho tất cả thị tỳ đều nghe thấy?"
Mặt Lâu đại phu nhân đỏ bừng, vội vàng phân phó con dâu trưởng bên cạnh cho vú già thị tỳ lui hết ra ngoài, đồng thời hô lớn lui xa một chút, lúc này mới tiếp tục nói: "Em dâu, ta biết ngươi vẫn luôn không thích Chiêu Quân, như vậy đi, lần này Chiêu Quân gả tới, để ta dạy bảo, ngươi cứ hưởng phúc là được. . ."
"Hưởng phúc cái gì?! Nếu A Nghiêu nhà ta không thoải mái, ta còn có thể hưởng phúc cái gì!" Dù Lâu nhị phu nhân không có nhiều tài cán, nhưng tấm lòng yêu thương nhi tử lại vô cùng tha thiết, "Từ lúc A Nghiêu đính hôn với Thiếu Thương, ngày ngày đều vui vẻ phấn chấn, ngươi nghĩ lại xem trước kia mỗi khi nó và Chiêu Quân ở cùng một chỗ, có ngày nào trôi qua vui vẻ không?"
"Em dâu!" Lâu đại phu nhân thấy mềm mỏng không có tác dụng, trầm mặt nói, "Ngươi phải lấy đại cục làm trọng! Hà tướng quân trước có ân tình với nhà ta, sau lại có thánh sủng của bệ hạ. Cưới Chiêu Quân vào cửa, bất luận là vì báo ân hay là vì Hoàng đế phân ưu, đều là việc nên làm!"
"Nếu đã quan trọng như thế, sao ngươi không tự cưới nàng làm con dâu mình đi! Lúc trước ngươi vội vàng cho thất lang đính hôn, tưởng ta không biết suy nghĩ trong lòng ngươi sao, thực ra là ngươi cũng không nỡ để nhi tử chịu thiệt trong tay Hà Chiêu Quân, đổ cái tai họa này lên A Nghiêu nhà ta. . ."
"Em dâu, chớ có nói bừa!" Lâu đại phu nhân vỗ bàn, nộ khí hiện rõ trên khuôn mặt.
Rốt cuộc mấy chục năm làm trưởng tẩu, uy nghi còn đó, Lâu nhị phu nhân kinh hãi giật mình một cái, cúi đầu không ngừng khẽ nấc.
Tiêu phu nhân cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, lại nghe Thiếu Thương lên tiếng trước: "Đại phu nhân, ngài đã nghe qua cố sự Đông Lân Tây Lư chưa?"
Bốn người trong phòng đều sững sờ, Thiếu Thương trực tiếp kể chuyện: "Trong thôn có hai gia đình, Đông gia vận khí tốt, nhà cửa nằm trên thượng du sông suối, Tây gia lại nằm ở hạ du. Về sau vì việc đồng áng nên cần phải dẫn nước mở kênh, thế là hai nhà đồng tâm hiệp lực mở một mương nước. Tuy nhiên mỗi lần tháo nước, Đông gia đều sẽ chặn lại hơn phân nửa, chỉ để cho Tây gia một lượng nhỏ. Mấy năm sau đến thời hạn tu sửa mương nước, Đông gia lại tìm đến Tây gia hợp lực, Tây gia không vừa ý, Đông gia bèn miệng đầy đạo lý nhân nghĩa, câu từ vô cùng đặc sắc!" Nói đến đây, nàng cười hỏi, "Chuyện xưa này, đại phu nhân từng nghe qua chứ?"
Sắc mặt Lâu đại phu nhân cực kỳ khó coi, không nói một lời.
Lâu đại thiếu phu nhân ở một bên suy nghĩ mấy lần cuối cùng cũng hiểu, đỏ mặt cúi đầu xuống.
Lồng ngực Lâu đại phu nhân phập phồng, ánh mắt sắc bén, gằn từng chữ: "Nhà chúng ta máu mủ ruột già, không phân khác biệt. Trình tiểu nương tử, xin đừng châm ngòi thị phi, chia rẽ tay chân."
Đường đường là tiểu thái muội thực tập như Thiếu Thương sao có thể bị chút ánh mắt ấy hù dọa, uy phong còn chưa bằng lúc trước Tiêu chủ nhiệm vỗ bàn đâu. Nàng bình tĩnh đáp: "Lời ấy của đại phu nhân sai rồi, trên đời phải có thị phi trước rồi mới có thể chia rẽ phải không? Còn nữa, người khác có phân khác biệt hay không ta không biết, nhưng đại phu nhân ngài thì phân rất rõ đấy. Cái gì tốt đẹp đều chuyển đến bên mình, cái gì hỏng bét thì giao cho nhị phòng. Năm đó ân tình của Hà tướng quân đâu phải chỉ có mỗi phụ mẫu A Nghiêu nhận, sao nào, lúc Lâu thái phó thừa kế tước vị thì nhớ rõ mình là con cả chi trưởng, lúc cần dùng vào việc thì không nhớ nữa à?"
"Tiểu tiện nhân nhà ngươi!" Lâu đại phu nhân tức giận đến nỗi toàn thân phát run, sắp rách cả mí mắt, "Ngươi, ngươi. . ."
Lâu nhị phu nhân và Lâu đại thiếu phu nhân đều sợ ngây người, người trước quên khóc, người sau quên cúi đầu. Tiêu phu nhân vốn muốn quát nữ nhi dừng lại, lúc sau ngẫm lại thấy như vậy cũng tốt, nếu như hôn sự không thành thì hai bên trở mặt, còn nếu vậy mà hôn sự vẫn thành, có lẽ Lâu nhị phu nhân sẽ không tiếp tục so đo tính tình mạnh mẽ của nữ nhi nữa.
"Đại phu nhân ngài là tông phụ Lâu thị, có biết cái gì gọi là tộc trưởng, cái gì gọi là gia chủ không? Chính là ngài không thể chỉ chăm chăm lo một mẫu ba phần ruộng nhà mình, mà còn phải chăm lo bảy đại cô tám đại di mười ba thúc bá huynh đệ cộng thêm hai mươi tám con cháu thân tộc!"
Cơn giận của Thiếu Thương đã kìm nén mấy ngày, lần này quyết ý xả ra bằng hết, "Đại phu nhân thì hay rồi, Con cái mình là báu vật còn cháu chắt là cây cỏ đúng không! A Nghiêu không thoải mái ngài cũng chẳng đặt vào mắt, thế nhưng đem A Nghiêu đổi lấy lợi ích thì ngài lại rất an lòng! Ta khuyên đại phu nhân một câu, trong nhà đóng cửa muốn chèn ép ai thì chèn, nhưng thế đạo ngoài kia không phải chỉ xoay quanh mình ngài. Nếu nhà ngài không có con cháu đệ tử, vị trí trên triều đình kia ắt tự có nhà khác đứng vào!"
"Ngươi dám nhục nhã ta như vậy! Người đâu, người đâu. . ." Sắc mặt Lâu đại phu nhân tím thành quả cà, lập tức cao giọng gọi người tới.
"Đại phu nhân, ta đây chỉ muốn tốt cho ngài thôi."
Thiếu Thương giả mù sa mưa cười cười, sau đó sắc mặt tức thì trở nên dữ dằn, trầm giọng nói, "Ngài muốn gọi người thì cứ việc gọi, trước mặt mọi người ta cũng dám nói như vậy! Ngài đại nhân đại nghĩa, ngài thương tiếc Hà thị cơ khổ, vậy thì làm chút hành động đi, đừng chỉ nói suông thế! Nhân nghĩa ngoài miệng ai mà chẳng biết, chỉ cần chạy một vòng trên phố là ta có thể tìm cho ngài chín chín tám mốt tên, người nào người nấy nói còn hay hơn ngài! Những lời Hà gia ân nghĩa trung dũng vừa nãy của đại phu nhân khiến tiểu nữ tử ta vô cùng kính nể cảm động, như vậy đi, dưới gối ngài có bốn nhi tử, kêu một người trong đó tuyệt hôn rồi cưới Hà Chiêu Quân là được, đến lúc đó ngài có thể thỏa thích chăm sóc con côi Hà gia, ta cũng đảm bảo ngày mai khắp đô thành đều sẽ khen ngợi đại phu nhân cao nhân đại nghĩa! Thế nào?"
Lâu đại phu nhân xém chút nữa thì phun ra máu, phát run chỉ vào Thiếu Thương: "Ngươi, ngươi. . ."
Lâu đại thiếu phu nhân vội vàng bước lên trước vuốt lưng giúp quân cô, đồng thời quay đầu nói: "Trình tiểu nương tử, sao ngươi có thể lưu manh ngang ngược như vậy, không sợ tiếng xấu truyền ra ngoài sao?"
"Ta đã nói gì nào? Ta không hề nói gì nhé." Thiếu Thương lại đổi sắc mặt, ngồi ngay ngắn chỉnh lại ống tay áo, chậm rãi lên tiếng, "Nếu đại phu nhân và đại thiếu phu nhân ra ngoài nói lung tung, dù ta không biết gì cũng nhất định phải khóc lóc kể lể khắp nơi, nói hai vị đây vì muốn ép nhà ta từ hôn mà làm ra chuyện bỉ ổi nhường này. Đại phu nhân nói xem, liệu có bao nhiêu người sẽ tin lời ta?"
—— Đây là một thế giới không có máy ghi âm, quả nhiên khoa học kỹ thuật lạc hậu cũng