“Nếu như tôi là ông chủ của cô, vậy thì cô cứ làm ra bộ dáng đối với một ông chủ đi”. Giờ phút này Phong Kính như trở về buổi sáng lần đầu tiên họ gặp nhau, lạnh lùng như vậy, trong đôi mắt đen như Thạch Anh tràn ngập giễu cợt cùng miệt thị.
Tô Mộc Vũ sửng sốt, bộ dáng đối với một ông chủ? Cần cô… làm như thế nào?
“Sao? Lúc nãy nhanh mồm nhanh miệng lắm mà, bây giờ giả bộ làm người câm sao?” Phong Kính cười lạnh, dùng sức bóp chặt cằm cô, giống như đang nhìn một con khỉ buồn cười đang làm xiếc.
Tô Mộc Vũ khẽ nhếch môi, vẽ ra một đường cong vô cảm, lui về phía sau từng bước, thoát khỏi sự ràng buộc của Phong Kính.
Dưới ánh đèn ấm áp, mặt của cô có chút mơ hồ, như đang bao phủ bởi một tầng mờ mịt, đem diễn cảm chân thật của cô che dấu khỏi ánh mắt hắn.
Tay cô, chậm rãi đưa lên, đạt trên cổ áo mình, ước chừng dừng lại khoảng ba giây, sau đó tiếp tục nhẹ nhàng cởi bỏ.
Nhìn thấu ý nghĩ của cô, biểu tình của Phong Kính hoàn toàn cứng đờ.
Một chiếc nút được cởi ra, lại một chiếc. Từ từ xuống đến phía dưới…
Đến khi áo đều rơi thẳng xuống dưới mắt cá chân cô, sau đó là váy, cho đến lớp nội y cuối cùng.
Mỗi động tác của cô theo sau là sự thâm trầm trong mắt Phong Kính.
Mười phút sau, một thân thể xinh đẹp như bạch ngọc giống như viên kẹo ngon ngọt bên trong lớp giấc bạc được bung mở ra, hoàn toàn phơi bày trước mặt hắn.
Dưới ánh đèn, từng nơi trên cơ thể cô không có gì che lấp càng thêm lung linh. Tô Mộc Vũ đem thân thể của chính mình trở thành một món đồ trưng bày trước mặt hắn.
Từ trên xuống dưới, có lồi có lõm, bả vai mượt mà, bờ ngực no đầy, vòng eo mãnh khảnh, đôi chân thon dài… Mỗi một nơi đều hoàn mỹ như vậy, tựa hồ phát ra ánh sáng mơ hồ dụ dỗ tầm mắt người. Đúng như hắn từng tán thưởng, người phụ nữ này có một cơ thể rất xinh đẹp, dễ dàng gợi lên dục vọng của đàn ông.
Nhưng mà lúc này…
Phong Kính một tay đẩy cô trên vách tường, vòng tay ôm chặt eo cô, hung hăng giữ chặt, giống như muốn bóp cho cô chết.
“Ách…” Tô Mộc Vũ khó chịu nhăn mày, lại không chút phản kháng, ngoan ngoãn như một con mèo. Nhưng càng ngoan ngoãn, càng không phản kháng thì lại càng khiến cho hắn thêm phẫn nộ.
Phong Kính cắn lấy chiếc gáy trắng nõn của cô, tạo ra một dấu răng rướm chút máu. Tô Mộc Vũ tuy sửng sốt nhưng động cũng không động, giống như một con búp bê, hoàn toàn phục tùng như hắn chính là ông chủ của mình.
“Tốt lắm! Tô Mộc Vũ, cô rất tốt!” Đôi mắt đen như Thạch Anh kia hung hăng nhìn chằm chằm cô như muốn dùng ánh mắt để băm cô thành trăm mảnh
Phong Kính hung hăng ném điện thoại di động xuống đất, vỡ tan tành, một mảnh thủy tinh nho nhỏ xẹt qua má Tô Mộc Vũ tạo thành một đường đo đỏ tinh tế trên làn da trắng như sứ.
Phong Kính đẩy mạnh cửa rời đi, tiếng đóng sầm cửa lại thật lớn đập vào tai cô.
Tô Mộc Vũ ngây người, cho đến khi một giọt máu đỏ từ miệng vết thương chảy xuống mới không để ý vươn tay lau đi, nhặt quần áo trên mặt đất lên, từng cái từng cái mặc vào người, đem chính mình một lần chỉnh sửa cho chỉn chu.
Cô ôm lấy hai chân, cô độc ngồi lặng trong góc nhà từ từ nhắm mắt, kéo ra một nụ cười yếu ớt
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn chiếc vòng cổ.
Phong Kính, anh biết không? Cho dù là sủng vật, thì cũng có niềm kiêu hãnh của mình.
Trong quán bar Moonlight, ánh đèn trên sân khấu lầu một chớp tắt theo từng nhịp nhạc, như một chất xúc tác kích thích men say, cọ rửa thần kinh con người, khiến cả nam lẫn nữ không kìm nổi mà vặn vẹo thân thể, phóng túng theo âm nhạc buông thả chính mình, cũng buông thả luôn những giọt mồ hôi.
Nhưng trên lầu hai lại là một thế giới an tĩnh đến lạ lùng, nơi này được bao quanh bởi lớp kính cách âm.
Phong Kính nâng ly rượu ngồi trên ghế sôpha màu đen nhung, một ly lại một ly đổ vào miệng, mái tóc có chút hỗn độn, hai nút áotrên cùng của sơmi đen bị buông thả lộ ra một phần ngực gợi cảm, cả người một màu đen dường như hòa lẫn vào chiếc ghế sôpha đen.
Toàn thân tản ra hơi thở lãnh khốc, đôi mắt u ám như đang đè nén phẫn nộ.
Tiền Phong đoán được chuyện này có liên quan đến ai “Phong, cậu cùng Tô Mộc Vũ…”
Ánh mắt Phong Kính đảo qua, Tiền Phong bĩu môi, đôi mắt hoa đào của hắn lại bay xuống trao cho những mỹ nữ dưới lầu, nhưng cuối cùng cũng nhịn không được nói: “Phong, cậu chơi đủ rồi thì thu tay đi, người ta là con gái gia đình tử tế, chơi không nổi đâu”
Tô Mộc Vũ chịu khổ bao nhiêu người khác có lẽ không biết nhưng Tiền Phong đều hiểu rõ. Lúc Tô Mộc Vũ ngất xỉu, Tiền Phong có cho người điều tra toàn bộ mọi chuyện mới biết có chuyện như vậy xảy ra. Mà cô lại chịu đựng một mình, một chữ cũng không nói.
Không thể không nói, cô gái này có chút vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
“Mình biết chuyện đó cho dù cả đời cậu cũng không thể quên được, nhưng cô ấy không phải…” Nói tới đây, Tiền Phong ý thức mình thiếu chút nữa nói bậy liền lập tức câm miệng.
Phong Kính ngẩng đầu, ánh mắt có chút lãnh đạm, lạnh lùng nhìn Tiền Phong hừ một tiếng: “Cậu coi trọng cô ta? Tặng cô ta cho cậu, thế nào?”
Tiền Phong không ngờ rằng hắn sẽ nói như thế liền há hốc miệng, có chút buồn cười đến sững sờ.
Thế nào cũng không đoán được Phong Kính sẽ nói ra một câu như vậy, lời nói còn lại bị nghẹn ứ trong họng hắn, sau đó cười lạnh, sắc mặt bỗng dưng thay đổi nện mạnh ly rượu xuống bàn.
“Hừ! Cậu coi mình là cái gì? Không ngờ trong mắt cậu, Tiền Phong này là loại người như thế, mình là loại người nào lại đi thích phụ nữ của bạn tốt chứ hả? Cậu coi thường mình vừa thôi”
Phong Kính vẫn lãnh đạm như cũ, giống như bây giờ Tiền Phong có cầm dao đâm hắn, hắn cũng chả quan tâm.
Tiền Phong lại cười lạnh: “Được được được, trong lòng cậu mình chính là người như vậy. Coi như mình đang xen vào chuyện của người khác, mình không nói nữa, mình đi là được”
Tiền Phong đứng lên đem ghế dựa đạp bay, “Phanh!” một tiếng khiến nhân viên phục vụ đứng một bên thất kinh.
Đi xuống lầu, Tiền Phong thấy ấm ức lại giơ chân đạp bay thùng rác trước mắt ra ngoài.
Coi như hắn làm một chuyện nhảm nhí đi.
Mà cùng lúc đó.
Cầu thang lầu hai, một người lập tức quay đầu đi.
Tô Mộc Vũ lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt xinh đẹp không có điểm dừng tay vịn cầu thang bằng sắt, câu nói kia vẫn ong ong trong đầu “Cậu coi trọng cô ta? Tặng cô ta cho cậu, thế nào?”. Thất thần trong giây lát, lông mi thật dài dưới ánh đèn không ngừng run rẩy.
Phía sau cô, một bóng người tự tại tựa trên lan can, ánh mắt có chút bất cần đời, lại có chút mãnh liệt. Là Phương Thiệu Hoa.
Tô Mộc Vũ quay đầu lại, không nói một lời rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!