Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tình Một Đêm Đầy Bất Ngờ Với Thiếu Gia

Tô Mộc Vũ cắn chặt răng, nhìn đôi nam nữ đang đắc ý đến chướng mắt trước mặt, qua vài giây mới nói: “Được, tôi cầu xin anh”. Nếu thỏa hiệp nhất thời có thể đổi lấy bình yên cho mình, cô chấp nhận.

Tô Mộc Tình nghe thấy loáng thoáng, chưa kịp nghĩ xem họ nói điều gì.

Khóe miệng Phong Kính nhếch lên một chút, đột nhiên nâng mặt Tô Mộc Vũ lên, hôn nhẹ vào hai má cô, nói: “Vậy mới ngoan, đứa ngốc này”

Nói xong, hai ngón tay thon dài đưa ra nhận lấy thiệp cưới, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném lên bàn trà, khóe miệng khẽ cười lạnh: “Nói nhiều thật, chúng tôi tất nhiên phải đi rồi. Bảo bối, em nói có đúng không?”

Tô Mộc Vũ không nghĩ tới Phong Kính sẽ đồng ý, mở to hai mắt nhìn. Hắn tại sao lại có thể thay cô quyết định chuyện đó chứ? Bọn họ đến đây đưa thiệp cưới không phải là muốn làm nhục cô trong tiệc cưới kia sao? Cô cắn răng muốn từ chối lại bị Phong Kính dùng sức ôm chặt eo thon, sức mạnh đó khiên cô không thể vùng vẫy.

Một ánh mắt đảo qua, mang theo cảnh cáo khiến Tô Mộc Vũ nhất thời nói không ra lời.

Bên ngoài, Phong Kính tao nhã nói: “Thế hai người còn chuyện gì sao? Tôi thường nghe nói phụ nữ mag thai rất dễ sanh non, tốt hơn hết là nên an nhàn dưỡng thai thôi, nếu không sợ rằng kết quả lại là trộm không được gà còn mất thêm nắm gạo”

Tô Mộc Tình vừa nghe, sắc mặt lập tức rất khó coi, sắc mặt Tần Nghị Hằng cũng xanh mét.

Phong Kính không thèm để ý, đưa tay bấm bộ đàm nội tuyến: “Bảo vệ phải không? Tôi có hai vị khách rất “quan trọng”, gọi người đến giúp tôi tiễn khách đi. Nhớ kỹ, nhất định phải đưa thẳng ra cổng lớn, biến mất mới thôi”

Đầu bên kia điện thoại, bảo vệ lập tức nghiêm chỉnh đi lên lầu.

Phong Kính tựa lưng ngang bậc cửa, nói: “Không tiễn” Rõ ràng là đuổi ra khỏi nhà.

“A, đúng rồi! Để chúc mừng tân hôn, tôi có một câu chân thành khuyên bảo: đàn ông đã ăn vụng một lần luôn không ngừng miệng được, có thể có một sẽ còn người thứ hai, không ai là cuối cùng mà ai cũng không biết ai là cuối cùng” Phong Kính ta ftaf cười, rõ ràng là một câu rất bình thường nhưng lại khiến cho người khác giận đến giậm chân.

Tô Mộc Tình ngẩn người, cả ngày mới kịp phản ứng, sắc mặt đã kém lại càng thêm kém. Cô ta cắn chặt răng, hận không thể tiến lên liều mạng.

Tần Nghị Hằng lại càng tức giận đến thiếu chút nữa đã xông lên đánh với Phong Kính một trận, thế nhưng đã bị hai vị bảo vệ chế trụ: “Hai vị, mời”

Bảo vệ toà nhà nghiêm chỉnh, nếu không phải nhớ tới Tô Mộc Tình đang mang thai, làm sao không chế trụ nổi bọn họ. Có Phong tiên sinh làm chỗ dựa, bọn họ việc gì phải sợ?

Tần Nghị Hằng bị ngăn lại, không thể tiến lên, quả thực rất chật vật. Hắn ta cắn chặt răng, giống như muốn cắn cho chảy máu đến chết.

Tô Mộc Tình vội hét lên: “Không được ngăn chồng tôi! Nếu con tôi bị động, tôi sẽ khiến các người đền mạng”

Phong Kính vừa định đóng cửa thì nghe thấy câu này, ánh mắt hắn lạnh lùng, lại nói: “Nhớ kỹ, sau này không được để người lạ tuỳ tiện đi vào, cũng đừng động vào phụ nữ có thai cùng người già, nếu không sẽ xảy ra chuyện, biết không? Chuyện đó chắc cũng không cần tôi dạy các người chứ?” Nói xong, cửa đóng lại, giọng nói của Tô Mộc Tình run lên, theo bản năng che bụng của mình.

Bảo vệ cung kính nói: “Vâng, Phong tiên sinh, bọn tôi nhớ kỹ”. Nói xong vươn tay “Hai vị, xin mời”

Tô Mộc Tình hừ một tiếng, sau đó cười lạnh: “Đến ngày hôm đó, chúng tôi đợi hai người đại giá quang lâm!”. Chớ đắc ý, hôn lễ hôm đó, tôi sẽ cho các người đẹp mặt.

 

Cửa đóng lại, Tô Mộc Vũ lập tức hỏi: “Vì sao anh lại đồng ý?”

Bắt cô phải dự đám cưới của chồng cũ cùng em gái, hắn thật tàn nhẫn!

Phong Kính không thèm để ý chỉnh chỉnh cổ tay áo, lạnh nhạt nói: “Thì làm sao? Cô còn chưa quên chồng cũ cao cấp của mình à?”

Tô Mộc Vũ không chút suy nghĩ, nói: “Đương nhiên không phải!”

Phản ứng nhanh chóng như vậy khiến khóe mắt Phong Kính cong lên, dường như rất hài lòng, tiếp tục nói: “Nếu vậy là còn nhớ đến tình chị em sao?”

“Anh đang nói đùa sao?” Tô Mộc Vũ giận điên lên, hắn rốt cuộc muốn nói cái gì? Cái gì gọi là tình chị em? Cái thứ đó đã sớm không còn tồn tại khi Tô Mộc Tình bắt đầu mối quan hệ với Tần Nghị Hằng.

Phong Kính đến gần cô, nâng mặt khiến cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Thế cô còn sợ cái gì?”

Lông mi Tô Mộc Vũ khẽ run lên, cô sợ… cái gì đây?

Cô sợ chính là cảnh hôn lễ quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mình, nhưng bây giờ cô chỉ là một khách.

Cô sợ chính là những người đã từng dự hôn lễ của cô, lúc này lại đứng trước mặt cô tham dự một hôn lễ khác của chồng cũ, mang theo những ánh mắt cười cợt đánh giá cô.

Cô sợ chính là toàn bộ thế giới đều sẽ đến cười cô, cười nhạo sự thất bại của cô.

Cô không ngừng khiến bản thân mình kiên cường nhưng hai chữ “Tân hôn” kia lại như đáng tan sự cố gắng của cô, cô cũng không thể một mình chống lại toàn thế giới. Tha cho cô đi, cô không có mạnh mẽ như vậy.

“Cô muốn trốn tránh cả đời?” Ánh mắt hắn bén nhọn, không chút lưu tình chọc thủng cô “Cũng muốn yếu đuối cả đời?”

Tô Mộc Vũ ngẩn ra.

“Đồ ngốc!” Lần thứ hai hắn nâng cằm cô lên, khiến đôi mắt cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đen láy của mình, giống như những vì tinh tú bao trùm lấy khoảng trời đen mênh mông “Nếu cô không muốn, không ai có thể đánh bại cô. Bọn họ cũng chỉ muốn thấy cô thất bại, chỉ cần tham dự, cô sẽ thắng”

Tô Mộc Vũ vô thức lạc vào mê cung trong đôi mắt hắn.

“Đi!” Phong Kính đột nhiên kéo tay cô, mở cửa, đem cô kéo ra ngoài.

Tô Mộc Vũ tỉnh táo lại, kinh ngạc hỏi: “Đi đâu?”

Ra khỏi khu nhà cao cấp, Phong Kính dừng lại, hai tay đút vào túi quần “Cô muốn đi đâu, hôm nay do cô quyết định”

Lần đầu tiên, hắn hỏi qua ý muốn của cô.

Tô Mộc Vũ ngẩn người, trong lòng không biết sao lại có chút ấm áp, khẽ mở miệng nói: “Được!”

Nửa tiếng sau, Phong Kính nhìn con phố bày bán những món ăn bình dân trước mặt, mỗi quầy hàng đều được những cây dù đơn giản che chắn, từng quầy từng quầy nhiều lắm cũng chỉ bốn cái bàn, trên bàn còn có dầu mỡ bám vào bóng loáng, hắn nhíu mi: “Ở đây?”

Tô Mộc Vũ gật gật đầu.

Đây là khu phố bình dân cô thích đến nhất lúc còn đi học, thế nhưng sau khi gả vào Tần gia liền không thể đến đây nữa. Không nghĩ tới vẫn còn có một ngày trở lại.

Nhìn thấy Phong Kính nhíu mày cùng với bộ áo đắt tiền trên người hắn, hình ảnh đó khẽ nhắc nhở cô: Hắn với nơi này không hợp nhau cũng như cô và hắn đều không cùng một thế giới, vĩnh viễn cũng không có khả năng ở cùng một chỗ.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận