Sau khi công bố điểm thi vòng ba, một trăm suất vào lớp chạy nước rút đã chốt, Vương Kiêu Kỳ vang danh với bốn lần đứng nhất, trở thành anh đại trong miệng mọi người.
Trường học dán danh sách một trăm học sinh ưu tú trong tủ kính ngoài cổng trường, còn in ảnh từng người ra.
Ảnh Hứa Ý Nùng gần ảnh Vương Kiêu Kỳ, như thể sợ người ta không biết lão nhị vạn năm trông thế nào vậy.
Tập huấn kết thúc, họ bắt đầu chọn khoa phân ban, mấy hạng đầu gần như đều chọn lớp Lý Hóa, lớp Sinh ngoài những học sinh tự chọn thì còn lại đều bị điều qua, mỗi lớp năm mươi người, cuối cùng lập nên lớp chạy nước rút A1 và A2 mới.
Đương nhiên Hứa Ý Nùng chọn lớp Lý Hóa, họ cũng chuyển từ tòa nhà dạy học cũ kỹ sang tòa mới, chỗ ngồi không thay đổi gì, Hứa Ý Nùng vẫn là bạn cùng bàn với Lâm Miểu, bên cạnh vẫn là Vương Kiêu Kỳ và Chu Nghiệp, trước mặt vẫn là Tào Oanh Oanh, cảm giác không thay đổi gì ngoài nhân số giảm một nửa.
Lại ngồi gần nhau, Hứa Ý Nùng với Vương Kiêu Kỳ gần như ba ngày dỗi trận lớn, hai ngày dỗi trận nhỏ.
Hứa Ý Nùng rất giận chuyện Vương Kiêu Kỳ đặt biệt danh linh tinh cho mình, ai cho anh đặt biệt danh linh tinh chứ?
Còn anh Nùng, nghe đã thấy như con đàn ông, nên cô cũng gậy ông đập lưng ông gọi anh là em Kỳ.
Người hóng hớt như Chu Nghiệp coi việc họ cãi cọ mỗi ngày là một trong những niềm vui không thể thiếu, đừng thấy hai người là oan gia ngõ hẹp, cũng thú vị phết đấy.
Kỳ tập huấn mùa hè biến thái cứ kết thúc trong yên lặng như vậy, họ chưa kịp lấy hơi đã lại bước vào kỳ quân sự tháng tám.
Bây giờ Hứa Ý Nùng mới nhìn đến những bạn học ngoài lớp chạy nước rút, cảm thấy cuối cùng mình cũng được sống cuộc sống cấp ba bình thường.
Hai lớp chạy nước rút, thêm lớp thường và bốn lớp khối tự chủ tài chính, họ có tổng cộng mười bốn lớp.
Nói đến quân sự, ở đây Hứa Ý Nùng còn gây một chuyện nhỏ.
Đợt trước cô bị "cầm tù” trong trường hai tháng, lão Hứa nhà cô nhân dịp đi công tác về lại mang một bao đồ ăn vặt đến trường.
Không biết ông chào hỏi bảo vệ giữ trường như thế nào, thế mà vào được trường ngoài giờ người nhà đến thăm.
Ông lần mò một mình đến sau sân thể dục chỗ tập quân sự tìm con gái rượu, nhưng nhìn một vòng chỉ thấy áo ngụy trang xanh mượt, đám nhóc con đều phơi nắng đến đen thùi lùi, còn đội mũ màu be, hoàn toàn không phân biệt được ai với ai.
Ông bố già nghĩ, đến cũng đến rồi, thôi cứ tìm đi, thế là ông đi dọc đường chạy tìm kiếm trong ma trận học sinh.
Ai ngờ khí chất hào hoa phong nhã và cách ăn mặc nghiêm chỉnh của ông làm huấn luyện viên nhầm thành giáo viên trường trung học số 1, bỗng huấn luyện viên của đội một lên giọng, âm thanh rất vang dội: "Cả đội chú ý! chào giáo viên!”
Rồi nhóm học sinh trong ô đó lập tức hô đồng thanh: "Chúng em chào thầy ạ! Thầy vất vả rồi ạ!”
Khung cảnh này làm lão Hứa nhà Hứa Ý Nùng bị dọa hết hồn, nhưng ông lại nghĩ: Mình bị nhận nhầm thành giáo viên chứng tỏ trong cốt cách của mình tỏa ra khí chất của phần tử tri thức, hơn nữa bọn nhỏ nhiệt tình như vậy, ông từ chối ngay thì sẽ đả kích lòng tự tin của chúng.
Thế là ông chỉnh chỉnh quần áo, đâm lao theo lao, nhấc tay vẫy vẫy đội ngũ, mỉm cười gật đầu cổ vũ.
Nhưng chính vì vậy, mấy đội ngũ khác cũng nối đuôi nhau, đúng là ý chí chiến đấu sục sôi, cao giọng như được tiêm máu gà, từng đội từng đội hô:
"Chúng em chào thầy ạ! Thầy vất vả rồi ạ!”
Làm lão Hứa không thể không mỉm cười bước tiếp, ông quyết định làm người tốt đến cùng, khích lệ các cháu trong từng đội một lượt, ngày nắng nóng thế này, bọn trẻ con vất vả quá.
Đội ngũ của lớp A1 đứng trong góc, Hứa Ý Nùng đứng trong đội, từ xa đã nghe thấy sóng âm của các đội khác, nghĩ thầm không biết giáo viên lớp nào tốt thế, còn không ngại nắng chạy tới đây xem học sinh học quân sự.
Đợi người tới gần, Hứa Ý Nùng nhìn kỹ, huyệt thái dương bỗng giật giật.
Trời mẹ ơi, này có phải giáo viên đâu chứ? Rõ ràng là lão Hứa nhà cô mà!
Ai ngờ huấn luyện viên của họ cũng không chịu thua kém, cao giọng hô lên một câu:
"Cả đội chú ý! Chào giáo viên!”
Khí thế lớp A1 càng không thua các lớp khác, ai cũng như thiếu niên lang sói, hô lên đinh tai nhức óc:
“Chúng em chào thầy ạ! Thầy vất vả rồi ạ!”
Hứa Ý Nùng thấy xấu hổ đến muốn độn thổ, nhìn lão Hứa đứng trước đội còn đang vừa vẫy tay mỉm cười gật đầu, vừa nhìn xung quanh tìm mình, cô do dự một lúc rồi vẫn báo cáo.
"Báo cáo!”
Huấn luyện viên đứng trước mặt: “Ra khỏi hàng!”
Hứa Ý Nùng bước ra.
Huấn luyện viên: “Báo!”
Hứa Ý Nùng căng da đầu, nói: “Huấn luyện viên! Đây không phải giáo viên, là bố em! Em muốn xin rời đội năm phút.”
Huấn luyện viên: “...”
Bạn học: “...”
Sau đấy mọi người mới nhận ra đây là một chuyện hài, cả sân thể dục tràn ngập tiếng cười, đến các huấn luyện viên cũng cười theo.
Chu Nghiệp cười đến xỉu trên người Vương Kiêu Kỳ, hít thở không nổi: “Bố Hứa Ý Nùng dễ thương thế nhỉ?”
Vương Kiêu Kỳ đứng trong đội nhìn bóng Hứa Ý Nùng tái mặt chạy vê phía bố cô, cũng không khỏi cong môi cười.
Cứ thế, Hứa Ý Nùng trở thành tiêu điểm được cả sân chú ý.
Đứng cạnh lớp A1 là lớp A10 khối tự chủ tài chính, nhìn hai bố con được người người chú ý kia, có một nam sinh đứng cuối hàng hỏi: "Cô gái kia là ai thế?”
Người bên cạnh nói: “Hứa Ý Nùng của lớp A1, học sinh giỏi kiêm nữ trung hào kiệt.”
“Nữ trung hào kiệt?”
Có người đĩnh đạc nói: “Nghe nói hồi tập huấn lớp chạy nước rút, một hôm, có con gián chạy vào ký túc xá nữ, tất cả các nữ sinh đều la hét ầm ỹ, chỉ có cô ấy bình tĩnh cầm dép lê lấy tay diệt gián mà không chớp mắt.”
"Đỉnh thế luôn?”
“Ừ đấy, từ đó về sau, tất cả mọi người trong lớp A1 đều gọi cô ấy là anh Nùng.”
^Nhưng rõ ràng cô gái đang rúc vào người bố bây giờ trông rất ngoan ngoãn, đâu có bá khí như lời đồn?
“Anh Nùng?” Người đó cười cười: “Thú vị đấy.”
Hứa Ý Nùng hoàn toàn không ngờ bỗng dưng bố lại đến thăm mình, còn gây chuyện lớn như vậy, nói thật trong lòng cô vừa mừng vừa sợ.
Hứa Ý Nùng kéo cánh tay bố đi về phía cổng sân thể dục, cô , thấy góc tường chất một đống bao đồ ăn vặt, biết ngay là lão Hứa mua cho mình, cô lại xúc động: “Bố, con tập huấn xong rồi, bây giờ không ở ký túc nữa, bố mua cho con nhiều đồ ăn vặt như vậy con cũng không có chỗ để."
Giờ lão Hứa mới nhận ra: “À à, con tập huấn xong rồi sao? về nhà rồi cũng tốt, ở trường bố sợ con ở không quen.”
“Vâng.”
Lão Hứa lại nhìn túi đồ ăn vặt: “Thế chỗ này bố đem về nhà cho con, con về nhà rồi ăn.”
“Vâng.”
Lão Hứa giơ tay lau mồ hôi cho cô, lại nói: "Vậy con có chìa khóa nhà không? Lần này đi công tác bố quên đem chìa khóa, về đến nhà không vào được, mẹ con thì bận không nghe điện thoại, thế là chỉ đành đến tìm con.”
Câu bố nói như thùng nước lạnh dội xuống, bất ngờ hắt lên mặt cô, làm cô ướt từ đầu đến chân.
Thì ra ông không cố tình đến đây, mà chỉ là vì quên mang chìa khóa nhà.
Bấy giờ Hứa Ý Nùng nhìn xuống chân, đôi giày quân sự yếu ớt dẫm lên lớp gạch men, càng thấy chua xót và mệt mỏi.
Cô thu tay khỏi cánh tay bố, rút chìa khóa trong túi quần to rộng ,.
ra đưa cho ông, thấp giọng hỏi một câu: "Thế tối nay bố có ở nhà không?"
Bố cô nhận chìa khóa: “Tối nay bố còn một bữa tiệc, bố để khóa ở chỗ cũ cho con.” Chỗ cũ mà ông nói là hộp để sữa ngoài cửa.
Nghe vậy, Hứa Ý Nùng hàm hồ ừm một tiếng.
Trước khi đi, bố cô còn chỉnh mũ cho cô, còn vỗ vỗ lên mặt cô: “Hăng hái lên, tập quân sự cho ngoan.”
Động tác nhìn như âu yếm này chưa từng làm Hứa Ý Nùng thấy thân thiết, thậm chí còn thấy hơi đau: “Vâng.”
Nhìn theo dáng bố rời đi, đôi mắt từng sáng ngời của cô đã ảm đạm không một ánh sáng.
Hôm ấy khi buổi tập sắp kết thúc, lớp A1 sắp uống hết nước khoáng nên không đủ chia, lớp A10 hào phóng chia cho họ hai lốc.
có một bạn nam sang đưa, chính là bạn trai của Lâm Miểu, học sinh lớp A10 đều hiểu, bắt đầu đứng từ xa chọc ghẹo: "úi dà dà, Phạm Diệc Thành, cậu mượn hoa dâng Phật đấy à, được tập thể cả lớp A10 đồng ý chưa?”
Phạm Diệc Thành bóc một lốc ra rồi quay lại bảo mây người họ "cút”, đối diện vẫn cười đùa không ngớt.
Bấy giờ Hứa Ý Nùng mới thật sự được diện kiến người bạn trai Lâm Miểu nấu cháo điện thoại cùng mỗi đêm kia, vừa cao vừa gầy, trông cũng khá sạch sẽ.
Bạn trai tự tới đưa nước, trong lòng Lâm Miểu vừa ngọt ngào vừa thấp thỏm, sợ người ta chú ý thì không hay.
Cô ấy bước qua nói với cậu ấy mấy câu, ý bảo để nước ở đó là được, họ tự chia với nhau.
Nhưng bạn trai cô ấy lại khăng khăng phải đưa tận tay rồi tranh thủ lúc huấn luyện viên không chú ý, nhanh tay xoa đầu bạn gái mình một cái.
Cả hai lớp bùng nổ luôn, rất nhiều nữ sinh đỏ mặt hét lên: "Ngọt quá trời ơi là trời.”
Lúc ấy Hứa Ý Nùng đang không vui, không có tâm trạng hóng hớt, chỉ đứng tại chỗ tự mở nắp chai, mà trên tay có mồ hôi nên hơi trơn, mở mấy lần vẫn không ra, cô còn lau vào áo ngụy trang.
Bỗng một chai nước được mở sẵn đưa đến trước mặt cô, Hứa Ý Nùng vừa nhìn, ra là cậu trai mang nước sang cùng bạn trai Lâm Miểu, vóc dáng cao ráo chặn cả ánh hoàng hôn cho cô.
"Uống chai này đi."
Hứa Ý Nùng không nhận, cậu trai đưa tay về phía cô, ý bảo cô đưa chai nước trong tay cho mình, cậu ấy mở giúp cô.
Hứa Ý Nùng vẫn không động đậy, cậu ấy chỉ cười nói: “Thế cậu cầm cho chắc.” Nói rồi cậu ấy cầm nắp chai nước trong tay cô, nhanh tay mở giúp, cứ thê chai nước khoáng đã được mở ra.
“Có cần nắp chai không?” Cậu ấy nhìn cô, hỏi.
Cô gật đầu nói cảm ơn rồi mở bàn tay ra.
Nam sinh thả nắp chai vào tay cô, đưa lưng về phía nguồn sáng, cong mắt cười: “Nhớ đi tiệm tạp hóa lấy thêm chai nữa.”
Hứa Ý Nùng liếc nhìn, trên cái nắp chai đấy ghi bốn chữ “Thêm một chai nữa.”
Lúc ngẩng đầu lên, cậu ấy đã về đội lớp A10 với bạn trai Lâm Miểu.
“Cậu ấy tên là Giang Tấn, cũng học lớp A10, đẹp trai phết đúng không?” Không biết Lâm Miếu đã bước tới từ bao giờ, cô ấy nói tên cậu trai vừa nãy cho Hứa Ý Nùng.
Hứa Ý Nùng uống nước, không hề có hứng thú, Lâm Miểu lại hỏi một câu: “Cậu thấy cậu ấy với Vương Kiêu Kỳ ai đẹp trai hơn?”
Hứa Ý Nùng sặc nước, khụ khụ hồi lâu mới hổn hển hỏi: "Sao tự dưng lại hỏi câu này?"
Lâm Miểu lén lút nói cho cô: “Cái cậu Giang Tấn này, hồi học cấp hai đã nổi tiếng vì đẹp trai, có lần đi du lịch, trên đường còn bị người săn ngôi sao đưa card visit, hỏi cậu ấy có định chụp quảng cáo không, nhưng bị cậu ấy từ chối.
Bây giờ đến trường chúng ta, có người thích cậu ấy có người thích Vương Kiêu Kỳ, độ nổi tiếng ngang nhau, cái danh hotboy mới vẫn nhảy qua nhảy lại giữa hai người họ.” Nói rồi, cô ấy như bỗng hiểu ra, nhấc tay lên chỉ cô: "Được rồi, tớ biết đáp án của cậu rồi.”
Hứa Ý Nùng nhíu mày: "Đáp án gì của tớ?”
Lâm Miểu nói như rất hiểu ý: "Chắc chắn là chọn Giang Tấn rồi, cậu với Vương Kiêu Kỳ là đối thủ một mất một còn, đương nhiên sẽ không coi trọng cậu ấy.”
Không hiểu sao Hứa Ý Nùng lại ho khan, mặt cũng đỏ lên.
Lâm Miểu thấy cô phản ứng mạnh mẽ như vậy thì vỗ lưng giúp cô xuôi: “Thế cậu nói xem, bảo cậu chọn giữa Vương Kiêu Kỳ với Giang Tấn thì cậu thích ai hơn?”
Lúc Hứa Ý Nùng ho khan, trong tay vô thức siết chặt chai nước khoáng, cô không thèm tham gia cái loại bình chọn nhàm chán này.
Mà cái cậu Giang Tấn gì vừa nãy, mới tới nói có mấy câu, trông cậu ấy như thê nào cô còn chưa nhìn rõ.
Lâm Miểu vẫn đợi cô đáp, cứ bắt cô phải nói một lý do.
Hứa Ý Nùng lại uống một ngụm nước nhuận giọng rồi tùy tiện nói: "Dù sao để tớ chọn thì chắc chắn tớ sẽ không chọn Vương Kiêu Kỳ là đúng rồi.”
Lúc Hứa Ý Nùng ho khan, trong tay vô thức siết chặt chai nước khoáng, cô không thèm tham gia cái loại bình chọn nhàm chán này.
Mà cái cậu Giang Tấn gì vừa nãy, mới tới nói có mấy câu, trông cậu ấy như thế nào cô còn chưa nhìn rõ.
Lâm Miểu vẫn đợi cô đáp, cứ bắt cô phải nói một lý do.
Hứa Ý Nùng lại uống một ngụm nước nhuận giọng rồi tùy tiện nói: “Dù sao để tớ chọn thì chắc chắn tớ sẽ không chọn Vương Kiêu Kỳ là đúng rồi.”
Lâm Miểu nhướng mày đẩy cô một cái, làm nước trong tay cô bắn ra vài giọt: “Cậu thấy chưa, tớ đã bảo mà, cậu hoàn toàn không ưa Vương Kiêu Kỳ.”
Câu này cô ấy nói, Hứa Ý Nùng nghe lạ lạ, vừa định bảo cô ấy dùng từ sai thì huấn luyện viên đã tuýt còi tập hợp, hai người vội bỏ chai nước xuống chạy về đội.
Hình như có bóng người chạy lướt qua sau lưng cô, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn lại bị mấy bạn nam chắn tầm mắt, Lâm Miểu giục cô đi nhanh lên, cô mới bỏ chai nước khoáng xuống chạy nhanh về đội.
Sau khi kết thúc tập huấn, ăn tối xong là đến giờ tự học tối của cả khóa, có các lớp khác học cùng chứ không chỉ có một tầng sáng đèn nữa.
Tiết tự học tối nay, lớp A1 làm đề tiếng Anh, lúc làm điền từ vào chỗ trống, có từ Hứa Ý Nùng cần tra từ điển, cô nhớ ra mình đã cho Vương Kiêu Kỳ mượn từ điển tiếng Anh của mình.
Thế là cô hô một tiếng với bàn bên: “Em Kỳ."
Anh vẫn đang làm bài thi, hình như không nghe thấy.
Hứa Ý Nùng cũng không biết có phải anh cố ý không, chỉ đành nâng giọng, gọi cả họ và tên: “Vương - Kiêu -Kỳ.” vẫn không có phản ứng.
Hứa Ý Nùng nghĩ, hôm nay người này lãng tai à? Thế mà còn không nghe thấy? Cô cũng không gọi nữa, tiện tay ném cục tẩy qua, nhưng hơi mạnh tay nên cục tẩy bay thẳng sang chỗ Chu Nghiệp.
Chu Nghiệp tìm tôi nhìn sang cò, cô dùng tay phối hợp với khẩu hình, ý bảo: "Gọi Vương Kiêu Kỳ giúp tớ.”
Chu Nghiệp làm động tác ok rồi lấy cánh tay đụng đụng Vương Kiêu Kỳ : "Anh Nùng gọi cậu.”
Bấy giờ anh mới chuyển động cái đầu cao quý nhìn sang cô, bộ mặt lại trông rất mất kiên nhẫn.
Hứa Ý Nùng lười tính toán với anh, chỉ giơ tay ra đẩy: “Trả từ điển tiếng Anh cho tôi.”
"Không mang.” Vương Kiêu Kỳ nói xong thì quay lại làm bài luôn, dường như nói với cô thêm một câu thôi cũng là dư thừa.
Rõ ràng anh mượn đồ của cô không mang, mà trông như Hứa Ý Nùng nợ anh mấy triệu vậy, đúng là chọc giận cô không nhẹ, , làm người ai lại sống thế bao giờ?
Xô cũng không nói chuyện với anh nữa, bực bội bỏ qua câu đó rồi làm sang bài đọc hiểu, nhưng đọc mãi vẫn không hiểu bài này nói về cái gì.
Thế là cô lại lật về bài thả từ, nhưng vì quá mạnh tay, đề thi trực tiếp rách làm đôi.
Lâm Miểu không khỏi kinh hãi, vội đưa băng dính cho cô: “Thù
oán cái gì vậy? Tự dưng cậu xé đề làm gì?”
Hứa Ý Nùng không nói câu nào, chỉ kéo băng dính ra nghe két két, trong đầu thay đề thi bằng mặt Vương Kiêu Kỳ ra sức dán.
Đáng ghét đáng ghét đáng ghét.
Đến tiết tự học tối thứ ba, chỗ của rất nhiều bạn nam đã trống, là tập thể trốn tiết tự học đi chơi bóng rổ.
Các nam sinh đến sân bóng rổ gần tòa dạy học nhất, lại thấy hôm nay chỗ cũ bị người lạ giành mất.
Chu Nghiệp nhìn kĩ, chẳng phải lớp A10 do Giang Tấn dẫn đầu đây à?
Cậy ấy nhìn Vương Kiêu Kỳ, tiếc nuối nói: "Sân bị chiếm rồi, chúng ta chỉ đành đổi chỗ thôi.”
Hồi trước lúc tập huấn không có lớp khác, họ vẫn luôn là nhóm bao cái sân này.
Tập huấn xong đi học hết, nam sinh các lớp khác cũng tới đây chơi bóng, thôi thì tới trước được trước, họ cũng không tranh với người khác, đổi sang sân bóng rổ sau sân thể dục là được.
Hơn nữa lúc học quân sự buổi chiều, lớp A10 còn đưa nước cho họ, họ đi cũng là đương nhiên.
Nhưng lạ là hôm nay Vương Kiêu Kỳ không quay đầu đi ngay, mà vỗ vỗ quả bóng rổ trong tay.
Quả bóng rổ đập lên đập xuống kêu tiếng bịch bịch, cũng không biết tại sức anh mạnh hay bóng được bơm căng.
Lúc bóng về lại tay, Vương Kiêu Kỳ nói, "Không đổi, ở đây.” Rồi giơ tay ném bóng vào rổ trước mặt.
Một cú ba điểm tuyệt vời vững vàng rơi vào rổ, cũng quấy rầy khung cảnh vốn hài hòa trên sân bóng.
Học sinh lớp A10 đều dừng lại quay qua nhìn họ, có người tinh , mắt nhận ra Vương Kiêu Kỳ dẫn đầu, cậu ta nói với các bạn: “Là lớp A1.”
Bạn trai Lâm Miểu là Phạm Diệc Thành nghe vậy thì nói ngay: “Người nhà mình cả.” Rồi định vẫy tay với họ thì bị Giang Tấn cản lại.
“Từ từ, đừng vội phán đoán địch ta.”
Tên tuổi của Vương Kiêu Kỳ ở trường trung học số 1 như tiếng sấm ngang tai, còn là thái tử Thiên Thịnh, vừa học giỏi vừa có hào quang richkid quanh người, không coi ai ra gì, luôn luôn kiêu ngạo, nghe nói còn không coi giáo viên ra gì.
Anh cũng khác người thường, không giống kiểu học sinh mũi nhọn ngoan ngoãn, vừa nhìn đã thấy không phải loại tốt lành gì.
Giang Tấn nhìn cách anh ném bóng vào rổ của họ như vừa nãy là biết anh không có ý tốt.
Quả nhiên Vương Kiêu Kỳ vừa vào sân đã nói: "Sân này vẫn luôn „ là địa bàn của chúng tôi, phiền các cậu nhường chỗ.”
Giang Tấn biết anh kiêu ngạo, nhưng không ngờ lại kiêu ngạo kiểu này.
Phạm Diệc Thành đứng cạnh nghe vậy, bỗng thấy chiều nay mình đưa sang hai lốc nước đúng là cỗ máy chiến đấu ngốc nghếch.
Đương nhiên có người lớp A10 không phục, trực tiếp đứng dậy: "Đây là sân của trường, đâu có ghi thuộc về riêng lớp A1 đâu, phải biết ai trước ai sau chứ?”
“Đúng đấy, làm sao? Ỷ mình là lớp chạy nước rút nên coi thường lớp tự chủ bọn tôi à?”
Học sinh lớp A10 đều vây quanh nhau, thề sống chết bảo vệ lãnh địa.
Học sinh lớp A1 đứng sau Vương Kiêu Kỳ cũng sợ ngây người.
Có người thâm chọc chọc Chu Nghiệp: “Hôm nay lão Vương uống nhầm thuốc à?”
Chu Nghiệp giơ tay, cũng hoang mang và bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Vãi, tớ cũng không biết, bình thường cậu ấy có vậy đâu.”
Bạn học: "Cậu ta đến tháng à? Trông bực bội quá vậy?”
Anh vẫn luôn khác thường, không ai hiểu nổi, Chu Nghiệp cũng lau mồ hôi, gật đầu: "Chắc thế.”
Vương Kiêu Kỳ quắc mắt nhìn lớp A10 trước mặt, Giang Tấn cao ngang anh, Vương Kiêu Kỳ nói với cậu ấy: “Thế cạnh tranh công bằng bằng một trận bóng, bọn tôi thắng thì các cậu đi, từ sau chỗ này là của chúng tôi.
Ngược lại, bọn tôi cũng không bước vào đây nửa bước."
Lớp A10 hiếu thắng, không đợi Giang Tấn nói gì đã lập tức ứng chiến: “Được, cậu nói đấy nhá! Đến lúc đó đã cược thì phải chịu thua!”
Vương Kiêu Kỳ cũng lười đáp lời, chỉ nghiêng đầu dặn chu Nghiệp đóng cửa sân bóng.
Chu Nghiệp sửng sốt: “Đóng, đóng cửa? Đóng cửa làm gì?"
Vương Kiêu Kỳ đã cởi áo ném lên ghế nghỉ, anh lạnh mặt đi thẳng vào giữa sân bóng, là bộ dạng lạnh lùng họ chưa từng nhìn thấy.
Họ chỉ nghe anh nhắc lại lần nữa, giọng điệu ít có hung ác: “Đóng cửa, dập chết bọn họ cho tôi.”
«…»
------oOo------