Mấy tháng sau, Hứa Ý Nùng thông qua tầng tầng khảo hạch tuyển chọn, cuối cùng được như ý nguyện ngồi lên vị trí kỹ sư chủ nhiệm BOM, trở thành lãnh đạo cấp chủ nhiệm trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Trục Ảnh.
Mà điều bất ngờ chính là, sau khi cô nhậm chức, Vu Tranh chủ động xin chuyển đến chi nhánh công ty ở Anh để phụ trách quản lý dự án mới.
Trước khi đi, anh ta với thân phận giám đốc bộ phận BOM bàn giao tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của bộ phận cho Hứa Ý Nùng.
Anh ta nói, "Làm tốt lắm, chuyến đi Anh này của tôi không biết phải mất bao lâu, chức vị giám đốc này sớm muộn gì cũng là của cô."
Hứa Ý Nùng ngẫm lại, vẫn hỏi, "Chuyện anh đi Anh sao lại đột nhiên vậy?"
Có thể nói là không hề báo trước.
Vu Tranh nói với cô, "Hân Hân sắp lên tiểu học rồi, tôi định để con bế tiếp nhận giáo dục hậu kỳ ở Anh, từ nhỏ thời gian tôi ở bên con bé đã ít, thời gian làm việc ở Anh có thể thoải mái hơn một chút, tôi có thể dành nhiều thời gian hơn cho con bé hơn." Anh ta vuốt khẽ bàn làm việc đã gắn bó nhiều năm, cười nhạt luyến tiếc nói, "Con bé mới tí tuối đã thiếu tình thương của mẹ, chỉ còn lại có tôi, sau này tôi muốn làm một người cha tốt."
Nghe anh ta nói xong những lời này, Hứa Ý Nùng đang cầm tài liệu bỗng thấy xúc động, nhớ tới lúc trước Nhạc Nhạc nói đến chuyện trong trường học, cảm thấy cuối cùng anh ta lựa chọn trở về gia đình có lẽ là sắp xếp thích hợp của hai bố con họ.
Vu Tranh nói xong giương mắt nhìn cô, "Chuẩn bị kết hôn gì chưa?"
Lần này đổi lại là Hứa Ý Nùng cười cười, "Chờ anh ấy xử lý xong chuyện bên công ty, sau đó mới cân nhắc đến hôn sự."
Vu Tranh nhìn cô, "Đến lúc đó đừng quên thông báo cho tôi, cho dù ở Anh tôi cũng sẽ chúc phúc cho cô."
Hứa Ý Nùng dáng vẻ hào phóng gật đầu, "Được, nhất định sẽ thông báo."
Đợi người rời đi, Vu Tranh nhìn về phía mặt trời treo cao ngoài cửa sổ sát đất, nội tâm bình tĩnh.
Có lẽ đối với bọn họ, quan hệ vừa thây vừa bạn như vậy mới là kết cục tốt nhất.
Hứa Ý Nùng, hy vọng con đường tương lai của em có thể thuận buồm xuôi gió, mãi mãi hạnh phúc với người mình yêu.
#
Cuộc sống gia đình tạm ổn của Hứa Ý Nùng ấm áp trôi qua, bởi vì nơi làm việc mới của Vương Kiêu Kỳ tương đối xa, mồi ngày cô đều dậy sớm chuẩn bị điếm tâm cho anh, âu phục của anh cô cũng ủi là ngay ngắn đêm trước, tóm lại cô đã dọn dẹp tố ấm nhỏ này gọn gàng ngăn nắp, kể cả anh cũng sạch sẽ gọn gàng.
Mỗi lần cô tỉnh dậy Vương Kiêu Kỳ đều đã tỉnh, cô hỏi anh sao ngày nào cũng dậy sớm như vậy, anh nói là bệnh nghề nghiệp, hồi trước tăng ca suốt đêm dẫn đến giấc ngủ không được sâu.
Cô ôm lấy anh, "Sau này anh tỉnh thì gọi em, em nói chuyện với anh một lát."
Anh xoa xoa vành tai cò, "Em cứ ngủ đi, anh đã quen rồi."
Sau đó cô bắt đầu nghiên cứu nấu các loại canh an thần giúp ngủ ngon, thế cho nên có một khoảng thời gian Vưong Kiêu Kỳ tới căn tin công ty mới nhìn thấy canh đã PTSD*.
(PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn, là những hòi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hôi tưởng kéo dài > 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện.)
Sáng nay khi cô thắt cà vạt cho anh, anh chơi xấu ghẹo cô, cô tránh không được, cố ý siết chặt cà vạt rồi nói, "Anh còn muốn đi làm không?"
"Anh là thấy chủ nhiệm Hứa quá công dung ngôn hạnh, cảm thấy rất vinh hạnh."
Vương Kiêu Kỳ cúi người ngậm lấy môi cô.
Hứa Ý Nùng ngửa đầu đón nhận, hờn dỗi, "Không được gọi em là chủ nhiệm Hứa, cảm giác già đi mấy chục tuổi, giống như cán bộ lão thành vậy.”
Cánh môi nghiền ép, đụng chạm nảy lửa, Hứa Ý Nùng vốn dĩ đi chân trần giẫm trên sàn nhà, bị anh bế thốc lên để cô giẫm lên mu bàn chân của mình, sau đó thuận thế mang theo cô từng bước một lui về phía sau.
Chẳng mấy chốc cô đã ngã xuống giường, anh mạnh mẽ cúi người xuống hôn sâu hơn.
Một lát sau Hứa Ý Nùng mệt mỏi nửa nằm sấp trên giường, đầu tóc rối bù xõa ở đầu vai, lại gợi cảm xinh đẹp không lời nào tả xiết.
Vương Kiêu Kỳ thì đứng trước tủ quần áo bình tĩnh cài dây lưng, sửa sang lại cà vạt.
sửa soạn lại bản thân xong, anh ngồi ở đầu giường vuốt ve gò má cò, "Còn một lúc mới tới giờ em đi làm, em chợp mắt thêm một lát đi."
Hứa Ý Nùng không nói lời nào chỉ vươn hai tay ra, anh hiểu ý ghé xuống hôn tạm biệt cô.
Cô không lập tức buông ra, vùi vào cổ anh nói, "Trước kia em thường xuyên nằm mơ, trong mơ chúng ta chính là như vậy.
Anh đi làm, em chuẩn bị sẵn mọi thứ cho anh, chúng ta cùng xây dựng một gia đình nhỏ, an ổn bình đạm sống qua ngày.
Nhưng tỉnh lại chỉ có một ký túc xá nhỏ trống rỗng, em vẫn một mình.
Sau đó nhớ anh đến mất ngủ, rồi em bắt đầu học hút thuốc.
Mấy năm sau khi chia tay là khoảng thời gian em hút thuốc dữ dội nhất.
Thật ra là rất khó hút, nhưng hết cách rồi, không hút thuốc thì em lại nhớ anh, rất nhớ rất nhớ."
Vương Kiêu Kỳ vuốt ve mái tóc dài của cô, ôm chặt lấy cô, "Xin lỗi em, anh nên sớm quay về bên cạnh em, nhưng anh cứ nghĩ, chỉ cần anh không đến quấy rầy em, có lẽ cuối cùng em sẽ tìm được người đối xử tốt với em hơn anh."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vuốt ve chữ "Nùng" trên ngón áp út tay trái của anh nhiều lần, "Nhưng trước kia anh đã chiều hư em rồi, sao còn có ai tốt hơn anh." Giọng cô từ từ thấp xuống, "Không có ai giữa mùa đông giá rết dán bàn tay lạnh như băng của em lên cổ mình để sưởi ấm, cũng không có ai nửa đêm thức dậy đập muỗi cho em, không có ai bao dung tính xấu của em, bọn họ đều nói em thanh cao."
Nói xong, cô bỗng nhiên có chút khó chịu, khịt mũi chứng thực với anh, "Em thanh cao lắm sao?"
Vương Kiêu Kỳ lau nước mắt cho cô, nói: "Anh thích người thanh cao."
Cô thút thít đẩy anh, anh bèn ôm cô vào lòng dỗ dành, "Được rồi, không phải anh ở đây rồi sao? Sau này không đi nữa." Lại hôn cỏ, "Ngoan."
Hứa Ý Nùng xoa đôi mắt chua xót, "Có một khoảng thời gian em cũng không dám mở Wechat, bởi vì vừa mở ra lại thấy cảnh bạn học kết hôn sinh con khoe ảnh em bé.
Lúc đó em sẽ không nhịn được nghĩ, nếu như lúc trước chúng ta không tách ra, có phải đã sớm trở thành cặp vợ chồng đầu tiên có con trong số các bạn cùng lớp rồi không? Kể cả hiện tại, em cũng sợ từ đầu đến cuối đều là giấc mơ."
"Không đâu, là thật." Lòng bàn tay Vương Kiêu Kỳ vuốt ve vành tai và cố cô, tay kia thì ôm chặt lấy cô, anh biết cô đang lo lắng điều gì, vì vậy mở miệng.
"Tết năm nay, anh cùng em quay về."
Hứa Ý Nùng nhích đầu nhìn anh, "Về đâu?"
"Thành phố C."
"Về đó làm gì?"
Anh vuốt tóc cò, "Gặp bố mẹ vợ."
Hứa Ý Nùng hơi ngây người, chợt nói, "Em không về."
Anh xoa mặt cô, "Đừng giận dỗi, việc này sớm muộn gì cũng phải đối mặt."
Hứa Ý Nùng nói, "Cùng lầm thì ngày nào đó em lẻn về trộm hộ khẩu, sau đó đi đăng ký kết hôn, chẳng lẽ bọn họ còn có bản lĩnh buộc em ly hôn hay gì?"
Vương Kiêu Kỳ cụp mắt, "Đừng nói bậy, em biết anh sẽ không đồng ý mà."
Hứa Ý Nùng cúi đầu không nói, Vương Kiêu Kỳ kéo cô lại hôn khẽ, "Cứ quyết định vậy đi, năm nay anh về nhà cùng em."
Hứa Ý Nùng kéo tay anh xuống, cổ ý hù dọa anh, "Anh không sợ đến lúc đó bị bọn họ đuổi ra ngoài sao?"
Vương Kiêu Kỳ mỉm cười, "Cưới em anh còn không sợ, còn chuyện gì đáng sợ hơn chứ?"
Bầu không khí lãng mạn bị anh phá vỡ, Hứa Ý Nùng lập tức xù lông, "Vương Kiêu Kỳ!"
Đảo mắt đã đến cuối năm, đêm giao thừa, dưới sự kiên trì của Vương Kiêu Kỳ, Hứa Ý Nùng cuối cùng vẫn cùng anh trở về thành phố c.
Chỉ là càng tới gần cửa nhà cô đi càng chậm, so ra thì Vương Kiêu Kỳ bình tĩnh hơn rất nhiều, một tay kéo hành lý một tay dắt cô đi thẳng về phía nhà cô.
"Không ngờ anh vẫn nhớ nhà em ở đâu." Trong lúc đó cô nhịn không được nói một câu.
Bước chân anh nhanh dần, ngữ khí lại vô cùng đường hoàng, "Đi cho sắp nát rồi sao lại không nhớ."
Trong thời gian Hứa Ý Nùng phản ứng, hai người đã bước vào cầu thang.
Hứa Ý Nùng nhìn anh chỉ lo đi về phía trước, tư thế kia hệt như "Tráng sĩ một đi không trở lại", bèn túm lấy anh.
"Ấy!"
"Hửm?"
"Anh không căng thẳng à?"
"Cáng thắng cái gì?"
Trong hành lang tối đen như mực, Hứa Ý Nùng cũng không thấy rõ biểu cảm của anh, đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang này đã cũ, bình thường chỉ nói chuyện không kích thích nối độ nhạy của nó, vì thế cô nhấc chân giẫm mạnh một cái, cố gắng bật đèn lên để nói chuyện với anh, ai ngờ giẫm chân mãi vẫn không sáng.
Cô không khỏi oán giận, "Cái đèn này có phải hỏng rồi không?"
Vương Kiêu Kỳ nắm tay cô kéo lại, "Đèn có hỏng hay không anh không biết, nhưng em giẫm lên chân anh là có thật."
Hứa Ý Nùng mơ màng, "Hả?"
Vương Kiêu Kỳ ho một tiếng, đèn sáng, Hứa Ý Nùng vội vàng cúi đầu kiểm tra chân anh, "Để em xem."
Anh lại tiếp tục kéo cô đi, vừa đi vừa cười.
Hứa Ý Nùng đánh anh một cái, "Lúc nào rồi mà anh còn cười được nữa?"
Anh nói, "Sao anh cứ cảm thấy em còn căng thẳng hơn anh nhỉ?"
Hứa Ý Nùng lắc lắc cánh tay anh, "Thì em sợ anh bị đuối ra ngoài mà?"
Bước chân anh không ngừng, "Nếu anh bị đuổi ra ngoài thật, em định làm gì?"
Hứa Ý Nùng không hề nghĩ ngợi, "Đương nhiên là đi theo anh." Cô nắm chặt tay anh, "Đã nói rồi, anh ở đâu em ở đó."
Anh cũng nắm chặt tay cô, "Có lời này của em, anh nhất định sẽ tranh thủ thời gian trước khi bố mẹ em đuối ra ngoài."
Hứa Ý Nùng lại đánh anh một cái, trong lòng càng thêm do dự, thấp thỏm không thôi.
Đến cửa nhà cô còn định từ từ rồi hẵng gõ, vậy mà Vương Kiêu Kỳ đã gõ cửa nhà bọn họ.
Chẳng mấy chốc Hứa Ý Nùng đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô vô thức muốn chuồn lại bị Vương Kiêu Kỳ khóa tay kéo về, hai người còn đang xô đẩy, cửa thoáng cái mở ra.
Là cô giáo Ngô mở cửa, thấy hai người bọn họ đứng ở cửa thì ngẩn người.
Vương Kiêu Kỳ mở miệng trước, "Cô."
Lại lẫng lặng bóp tay Hứa Ý Nùng, sau khi bị bóp đau cô cũng gọi một tiếng, "Mẹ."
"Ai vậy?" Lão Hứa thấy vợ đi mở cửa nhưng không lên tiếng thì theo sau nhìn thử, vừa tới cũng dừng lại ở phía sau cô giáo Ngô.
Vương Kiêu Kỳ vẫn mở miệng trước, "Chú."
Hứa Ý Nùng theo sau, "Bố."
Bốn người đối diện nhau, một đôi ở trong một đôi ở ngoài.
Ngày rét đậm 9 độ thế này, trong hành lang gió vù vù quết qua, lạnh đến nỗi Hứa Ý rụt cổ dựa sát vào người Vương Kiêu Kỳ.
Cái mũi mẫn cảm của cô nhanh chóng phiếm hồng, trong thời gian im lặng cô giơ tay xoa bóp vài lần, như thể một giây tiếp theo sẽ hắt xì.
Mấy người nhìn nhau không nói gì, cuối cùng cô giáo Ngô kết thúc, mở rộng cửa nói, "Vào đi."
Vậy mà không bị đuổi đi, điều này ngoài dự liệu của Hứa Ý Nùng.
Cô do dự bước vào một chân trước, sau đó bước nốt chân còn lại.
Cô giáo Ngô nhìn cô cẩn thận như vậy, nói một câu, "Sao, trong nhà này bỏng chân hay chôn mìn à?" Sau đó thúc giục, "Mau vào đi."
"Vâng." Hứa Ý Nùng lên tiếng kéo Vương Kiêu Kỳ vào.
Sau khi đi vào, phát hiện hai ông bà đang chuẩn bị ăn cơm tất niên, lão Hứa ngồi ngay ngẳn ở ghế chủ vị, vẻ mặt nghiêm túc.
Bầu không khí trước sau vẫn ngưng đọng, không có ai nói chuyện.
Cô giáo Ngô đi lấy hai cái bát và hai đôi đũa từ phòng bếp ra, đặt lên bàn, nhìn hai người bọn họ vẫn đứng ngây ra đó, lại nói, "Ăn cơm đi."
Hứa Ý Nùng cảm thấy chuyện này có chút không đúng, cô nhìn Vương Kiêu Kỳ, ai ngờ người này đã đi trước cô một bước đến bên bàn cơm, hơn nữa còn ngồi bên cạnh lão Hứa, cung kính gọi một tiếng, "Chú."
Nhưng lão Hứa vẫn không lên tiếng.
Vương Kiêu Kỳ bèn đưa tay cầm bình rượu trắng trước mặt rót rượu cho ông.
Lão Hứa giơ tay muốn che chén lại, động tác lại không nhanh bằng anh, chỉ thấy anh rót đầy chén cho ông, lại rót một ít vào chén của mình.
Sau khi đặt chai rượu xuống, anh nhìn lão Hứa, đi thẳng vào vấn đề.
"Chú, hòm nay cháu đến chỉ có một việc, đó là xin cô chú giao Nùng Nùng cho cháu." Anh nhìn Hứa Ý Nùng thật sâu, lại chậm rãi nói: “Chúng cháu đã từng đi lạc, sau khi gặp lại thì kìm nén tình cảm, trốn tránh lẫn nhau, nhưng bất lực cũng là sự thật.
Thời gian kéo dài khoảng cách giữa chúng cháu nhưng cũng làm cho chúng cháu càng thêm trưởng thành và đồng cảm, hiểu được bản thân muốn gì.
Có thể cháu không phải là con rể tốt nhất trong mắt cô chú, nhưng đối với Nùng Nùng cháu nhất định sẽ trở thành một người chồng tốt nhất."
Hứa Ý Nùng ở sau lưng anh hai mắt mờ mịt.
Người thiếu niên trước nay chưa từng cúi đầu, hôm nay lại dỡ bỏ sự ngông nghênh kiêu ngạo, ở trước mặt bố cô cầu xin ông giao cô cho mình.
Lão Hứa không nói một lời uống rượu giải sầu, Vương Kiêu Kỳ bèn uống cùng ông, hai người càng uống càng hăng, mắt thấy sắp hết nửa chai rượu, Hứa Ý Nùng muốn tiến lên ngăn cản lại bị Vương Kiêu Kỳ cản lại.
Cô giáo Ngô cũng không bình luận gì, chỉ nói với Hứa Ý Nùng, "Con ăn cơm của con đi."
Nhưng Hứa Ý Nùng làm sao ăn được, cô trơ mắt nhìn Vương Kiêu Kỳ và lão Hứa uống từng chén từng chén không ngừng, hết một chai lão Hứa lại cầm lên một chai.
Đây là loại rượu Mao Đài ủ lâu năm nhất, cô sợ uống như vậy sẽ xảy ra chuyện, vài lần kiềm chế không được đều bị Vương Kiêu Kỳ giữ chặt tay.
Lão Hứa dù sao cũng đã lớn tuổi, tửu lượng không còn như thời trai trẻ, ông vốn mồi cho Vương Kiêu Kỳ say tí bỉ, kết quả lại phản bài, ngã gục trước.
Ông chỉ vào Hứa Ý Nùng, lắc đầu thở dài, "Con đúng là một đứa bướng bỉnh, vì sao bố lại sinh ra một đứa con bướng bỉnh như con chứ, tới tới lui lui đều bám lấy thằng nhóc này.
Con thích nó đến vậy sao, hả?"
Hứa Ý Nùng biết rõ bố cô đã say, chưa chắc đã nghe lọt lời cô nói, nhưng vẫn gật đầu như đinh đóng cột, "Con thích anh ấy đến vậy." Còn bổ sung một câu, "Hoặc là chỉ gả cho anh ấy, hoặc là cả đời không kết hôn."
Đầu lưỡi lão Hứa bắt đầu thắt lại, "Con...!"
Vương Kiêu Kỳ ở dưới bàn nầm chặt tay Hứa Ý Nùng, ý bảo cô nói ít đi vài câu.
Cô giáo Ngô vẫn giữ im lặng nãy giờ nhìn bàn tay không thể tách rời của hai người, chợt mở miệng gọi Hứa Ý Nùng, "Con theo mẹ vào phòng một lát."
Hứa Ý Nùng nhìn Vương Kiêu Kỳ, cũng không muốn đi, anh nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô, "Đi đi."
Lúc này Hứa Ý Nùng mới đi, cô thấp thỏm đi theo cô Ngô vào phòng.
Cô giáo Ngô đứng ở đầu giường đưa lưng về phía cô, bảo cô đóng cửa, cô im lặng làm theo.
Cửa vừa đóng lại, cô Ngô mở miệng, "Chuyện con bị trầm cảm, đã bao lâu rồi?"
Hứa Ý Nùng nghe vậy ngẩn ra.
"Lúc con ở nhà anh trai con đã bị nó vô tình phát hiện bệnh án ở bên Nhật, sau khi về nước con vẫn uống thuốc, còn rất nghiêm trọng, nhưng anh con nói bình thường không hề nhận ra." Cô giáo Ngô nghẹn ngào, "Mấy năm nay có phải con rất dằn vặt khó chịu không?"
Lúc này Hứa Ý Nùng mới sực nhớ trước đây từng có một lần hết thuốc, vì đến bệnh viện lấy thuốc nên cô đã lấy bệnh án bên Nhật ra, sau đó bị cô đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường, có thể là lúc Nhạc Nhạc đến phòng cô chơi vô tình mở ra, vừa vặn bị anh họ thấy được.
Cô nhìn bóng lưng mẹ, rất bình tĩnh nói cho bà biết, "Lúc mới bị thì tương đối nghiêm trọng, đến mức không thể sinh hoạt bình thường, sau đó uống thuốc rồi tự mình điều tiết cũng phục hồi được kha khá, nhưng áp lực công việc ở Nhật Bản tương đối lớn, cộng thêm một số tiền bối chèn ép và thỉnh thoảng dùng ngôn ngữ bạo lực lạnh, lại tái phát một thời gian."
Cô giáo Ngô xoay người lại, nhìn cô đầy đau lòng.
"Lúc cảm thấy thời điểm khó chống đỡ nhất, có một ngày Chu Nghiệp và Lưu Sảng sang Nhật Bản tìm con chơi, bọn con đã nói chuyện với nhau rất lâu." Cô như rơi vào một đoạn hồi ức, khóe môi còn hơi mang theo ý cười, "Giống như lại trở về thời học sinh, thấy được một tia hi vọng, sau đó con quyết định trở về."
Cõ giáo Ngô bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt.
Hứa Ý Nùng vẫn tiếp tục kể, "Sau khi trở về thì gặp lại anh ấy, rồi dần dần bắt đầu không uống thuốc cũng có thể ngủ được.
Miễn là được nhìn thấy anh ấy thì tâm con sẽ an yên."
Quả thật, số lần kê đơn bệnh án sau khi cô về nước rõ ràng ít đi.
Cô giáo Ngô khàn giọng nói, "Mẹ thật sự không biết, không biết con thích cậu ấy như vậy.
Mẹ nghĩ, thời gian sẽ khiến con quên đi."
Hứa Ý Nùng gật đầu, "Con cũng cho rằng con sẽ quên, anh ấy cũng cho rằng như vậy.
Bọn con đều rất cố gắng, nhưng có lẽ là số mệnh, cũng không gặp được người thích hợp hơn." Cô lại nhìn về phía mẹ, nghiêm túc gọi một tiếng mẹ, "Thực ra, từ nhỏ đến giờ con chưa bao giờ cãi lại mẹ và bố, duy chỉ có chuyện này, con thật sự không còn cách nào khác, bởi vì ngoài Vương Kiêu Kỳ ra, con đã không còn biết hành động yêu này là thế nào.
Anh ấy cũng cần con, anh ấy đã không còn gia đình, không thể không có con nữa."
Cô giáo Ngô lại lau mặt, "Chuyện con bị bệnh, cậu ấy có biết không?"
Hứa Ý Nùng lầc đầu, "Chuyện đã qua rồi còn gì hay để nói, hơn nữa mấy năm đó anh ấy còn khó khăn hơn con, cuộc sống của anh ấy vất vả lắm mới trở về quỹ đạo, con không muốn anh ấy lo lầng cho con."
Cô giáo Ngô nghe xong thì rơi vào trầm mặc thật lâu, đột nhiên, bà mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một thứ, sau đó đi tới trước mặt Hứa Ý Nùng, cuối cùng thở dài.
“Anh con nói rất đúng, mẹ và bố con sĩ diện cả đời, nhưng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của con, ngay cả việc một mình con ở bên ngoài sinh bệnh cũng không biết, còn cầu xin con cái này cái kia.
Con không chịu trở về, cũng là sợ bố mẹ lại bức con làm chuyện không muốn, đúng không?" Bà đặt thứ đó vào tay cô, "Về sau, con muốn làm gì thì cứ làm đi.
Cuộc sống mà, dù là bị người đời chỉ trỏ, nhưng những thị phi của nhà họ Vương dù sao cũng không phải lồi của cậu ấy, chỉ cần về sau các con có thể sổng hạnh phúc, con có thể khỏe mạnh, bình an, mẹ cũng không cầu mong gì nữa."
Hứa Ý Nùng nghe xong hoảng hốt, nhìn đồ vật mẹ giao cho mình mà ngây ra nửa ngày mới hỏi, "Cho nên, bố mẹ đây là, đồng ý rồi?"
Cô giáo Ngô gật đầu, dường như đã nghĩ thông suốt, tay nắm chặt tay cô, dặn dò, "Đi đi, trước kia là bố mẹ không tốt, xem nhẹ cảm nhận của con.
Nếu con đã chọn cậu ấy, sau này phải sống thật tốt, sống thật hạnh phúc."
Ngoài phòng, lão Hứa còn đang uống từng ngụm rượu giải sầu, mắt thấy chai rượu thứ hai đã qua phân nửa, ông rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Đứa con gái này của tôi bướng bỉnh không thôi, hai người tách ra mấy năm nay, trước sau giới thiệu cho nó nhiều đối tượng xem mât nhưng không một ai có thể thành công.
Tôi biết nó đang muốn kích thích tôi và mẹ nó, định để bản thân biến thành gái ế, dùng cách này phát tiết cảm xúc năm đó chúng tôi ép hai người chia tay." Lão Hứa uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong ly, hơi cay trong cổ họng khiến ông nhíu mày, da thịt trên mặt cũng lập tức vặn vẹo, chậm lại một chốc rồi tiếp tục.
"Chúng tôi nghĩ, nó muốn cứng thì cho nó cứng, chưa thấy quan tài chưa đố lệ.
Chờ cậu có người khác rồi kết hôn sinh con, nó sẽ hiểu cái gọi là tình cảm này ngoài thời gian và khoảng cách còn có hiện thực không đánh bại được.
Đến lúc đó nó sẽ biết nó chỉ đang độc diễn một mình, tự mình đa tình, tự khầc hết hy vọng."
Nói đến đây, ông nhìn về phía Vương Kiêu Kỳ, "Nhưng tôi không ngờ nó lại là một đứa cứng đầu, cậu cũng vậy, năm năm trước là cậu, năm năm sau vẫn là cậu, cho nên ngay từ đầu cậu đã đoán được con bế vẩn sẽ chờ cậu đúng Vương Kiêu Kỳ chạm tay vào ly rượu, lầc đầu, thành thật nói với ông: "Năm đó chia tay, cháu thật sự buông tay để cô ấy đi.
Trong năm năm qua, ngoại trừ từ bạn học chung biết được tin tức của cô ấy, giữa chúng cháu hoàn toàn cẳt đứt liên lạc.
Cháu biết cô ấy càng ngày càng ưu tú, bù đắp lại tiếc nuối không thi tốt đại học, cũng biết bên cạnh cô ấy càng ngày càng có nhiều mẳu đàn ông chất lượng.
Tâm nguyện lớn nhất của cháu là mong cô ấy sẽ mãi vui vẻ hạnh phúc.
Kỳ thật, chỉ cần cô ấy thật sự có thể như vậy, cuối cùng người kia có phải là cháu hay không thì cũng đâu liên quan gì.
Nhiều nhất chắc chỉ là tiếc nuối, vì có rất nhiều chuyện cháu đã từng hứa với cô ấy nhưng không thực hiện được."
Lúc nói chuyện tay anh vịn mép ly, lão Hứa chú ý tới hình xăm trên ngón áp út tay trái của anh, lại hỏi, "Năm năm nay, cậu chưa từng bắt đâu lại từ đầu?"
Vương Kiêu Kỳ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong ly, "Trong lòng đã có người mình thương, như vậy sẽ không công bằng với người khác, sở dĩ cô ấy từ chối những đôì tượng xem mât kia, hẳn là cũng nghĩ như vậy."
Nghe anh nói xong, lão Hứa trầm ngâm một lúc lâu, lau miệng thở dài, "Tôi tưởng mỗi con bế là cứng đầu, không ngờ cậu cũng vậy.
Cứng đầu, cả hai đứa đều cứng đầu"
Vương Kiêu Kỳ cũng uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, đặt lên bàn rồi nói, "Chú, mấy năm nay chắc cô chú cũng đã thấy rồi, cháu cứ cho rằng cô ấy sẽ sống tốt hơn, nhưng không.
Năm năm trước cháu không có năng lực bảo vệ cô ấy, năm năm sau cháu sẽ không giẫm vào vết xe đổ nữa.
Cháu đã quyết định là Nùng Nùng, nếu cô chú không đồng ý, cháu sẽ đợi đến khi cô chú đồng ý mới thôi."
"Cậu đang uy hiếp tôi?"
Vương Kiêu Kỳ lại nói cho ông biết: "Cô ấy là con gái chú, tính cách cô ấy thế nào chắc chú là người rõ nhất, từ nhỏ đến lớn ở trước mặt cô chú cô ấy từng khóc được mấy lần? Một người mạnh mẽ như vậy, sau khi về nước lại ở trước mặt cháu rơi nước mắt liên tục, cô ấy đã không chịu nổi nữa, cháu cũng không thể buông tay cô ấy nữa.
Cháu không dám nói cháu là người đàn ông tổt nhất của cô ấy, nhưng ít nhất, cháu sẽ cho cô ấy một nơi trú ẩn an toàn.
Cô ấy sợ hãi, khó chịu, chỉ cần quay đầu lại, bất cứ lúc nào cháu cũng sẽ ở sau lưng cô ấy."
Lão Hứa nhắm mắt lại, lần này rơi vào sự yên lặng kéo dài, sau đó bỗng nhiên hỏi một câu.
“Chuyện năm năm trước tôi đến thành phố A tìm cậu, Nùng Nùng, có biết không?"
"Cô ấy không biết." Vương Kiêu Kỳ lại rót rượu cho ông, "Hơn nữa sau này cô ấy cũng sẽ không biết."
Sau khi hai mẹ con từ phòng đi ra, lão Hứa đã nửa nằm sấp trên bàn, cô giáo Ngô nâng lão Hứa đã say dậy, vừa lôi kéo ông vừa càm ràm, "Uống không lại thì sau này đừng cô ra vẻ nữa."
Lão Hứa nghe xong còn không thừa nhận, "Ai, ai nói anh, anh uống không lại?"
Vương Kiêu Kỳ cũng muốn đứng dậy phụ bà, lại bị từ chối.
Cô giáo Ngô nói, "Các con ăn com đi, nếu không năm nay nhà chúng ta còn gì gọi là đón tết?"
Ba chữ "nhà chúng ta" làm cho cơ thể Vương Kiêu Kỳ cứng đờ, không nhúc nhích nữa.
Anh nhìn thoáng qua Hứa Ý Nùng, hai mắt cô đỏ bừng gật đầu với anh.
Chờ cô giáo Ngô đỡ lão Hứa về phỏng, Hứa Ý Nùng cũng đi qua đỡ anh, "Sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Thấy anh giống như khúc gỗ không nói một lời, cô có chút lo lắng, bắt đầu oán trách, "Em đã bảo anh đừng uống nhiều rượu mà, bây giờ thì hay rồi, uống đến choáng váng rồi chứ gì? Rượu Mao Đài đó đã được bố em cất giữ nhiều năm, uống nhiều rượu đó vào thì chỉ có nước...ưm..."
Cô đang nói chuyện, môi đột nhiên bị bịt lại.
Anh dùng nụ hôn chặn miệng cô lại, khí thế hung hăng, hon nữa còn mang theo một mùi rượu nồng đậm.
Hương rượu lượn lờ, triền triền day dứt.
Hứa Ý Nùng chưa từng uống Mao Đài, lần này cũng coi như nếm được một chút tư vị.
Nụ hôn của anh càng lúc càng mãnh liệt, giống như cồn tác dụng chậm, làm cho người ta cùng trầm luân.
Anh mút liếm cánh môi cô, giống như muốn nuốt chửng cô.
Hứa Ý Nùng chịu đựng sự nóng bỏng đang trằn trọc trên bờ môi, hô hấp cũng nóng rực theo.
Anh uống say rồi hô hấp cũng nặng nề hơn bình thường, thỉnh thoảng trong hơi thở dốc ngắt quãng, cô nghe anh một lần lại một lần gọi tên cô, "Nùng Nùng, Nùng Nùng, Nùng Nùng..."
Cô cũng một lần lại một lần đáp lại, "Em đây, em đây, em đây..."
Anh ngậm lấy lưỡi cô quấn quýt không rời, thanh âm trở nên khàn khàn nhỏ vụn.
Anh ôm cô, ngay tại nhà của cô, tuy rằng đã hơi say nhưng đầu óc lại thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào, anh nói.
"Cuối cùng anh cũng cưới được em rồi, cuối cùng em cũng trở thành vợ của anh."
------oOo------