Lúc Hứa Ý Nùng với Vương Kiêu Kỳ chạy đến ga điện ngầm thì thấy Kỷ Dục Hằng đang đứng giữa sảnh nhìn chằm chằm vào bản đồ đường sẳt dán trên tường, Đồ Tiểu Ninh ngồi trên vali, vòng tay ôm eo anh ấy, không ngừng ngáp vặt như chưa tỉnh ngủ.
Đồ Tiểu Ninh không ngủ đủ, không biết Kỷ Dục Hằng lấy đâu ra sức mà nghiên cứu bản đồ đường sắt.
Cô ấy nhìn lên tường, vừa nhìn đã đầu váng mắt hoa, không khỏi đưa tay đẩy anh ấy.
"Giám đốc Kỷ, xin hỏi điều gì làm anh hứng thú với bản đồ đường sầt chằng chịt này?"
Kỷ Dục Hằng đút một tay vào túi: "Anh chỉ tỏ mò, rốt cuộc một trong những hệ thống đường sắt phức tạp nhất thế giới tròng như thế nào."
"Vậy xin hỏi anh có nhìn ra gì không?"
"Cũng nhớ được kha khá rồi."
"Chị dâu!”
May mà Hứa Ý Nùng đến kịp, Đồ Tiểu Ninh vẫy vẫy tay với họ, tranh thủ kéo tay Kỷ Dục Hằng đi luôn.
Cuối cùng bốn người cũng gặp nhau.
Đồ Tiểu Ninh chạy tới xin lỗi: "Xin lỗi nhé, lúc đặt vé máy bay chị chỉ xem giá hời chứ không để ý đến sân bay hạ cánh.
Chị còn tưởng từ Ibaraki sang gần lắm, ai ngờ hết những hơn một tiếng.
May mà chị nhạy bén, tra được có chuyến xe bus đến thẳng Tokyo nên đặt vé trước, nếu không chắc đợi xe buýt vắng mới lên được xe, đến lúc đó lại càng chậm trễ." Cô ấy ảo não nói, rồi nhìn Kỷ Dục Hằng: "Sau này có việc vẫn nên giao cho anh trai em, đáng tin hơn."
Hứa Ý Nùng lại nói: "Cũng tại em hồi trước bận quá, không xem giúp chị được."
Đồ Tiểu Ninh xua xua tay: "Thật ra chị thì không sao, có điều..." Cô ấy dính lấy Kỷ Dục Hằng, ôm tay anh ấy: "Tội nghiệp giám đốc Kỷ của chúng ta, chỉ đành ngồi co ro, còn bị cô ngồi trước dẫm cho mấy cái."
Kỷ Dục Hằng không để bụng, chỉ khoác tay lên vai cô ấy, cũng không đánh giá gì thêm.
Anh ấy nhìn em gái và em rể mình rồi nói: "Hai em hết bận chưa?"
Hứa Ý Nùng gật đầu: "Xong việc rồi, vừa hay đón hai người luôn."
Sau đó cô đăng lịch trình chuẩn bị sẵn vào nhóm bốn người: "Đây là lịch trình em đã làm trước, tiếp theo chúng ta sẽ đi theo lịch trình này.
Khách sạn với bữa trưa bữa tối em đặt sẵn rồi, nhưng nếu mọi người có gì muốn ăn thì cứ bảo em, em sẽ điều chỉnh thêm." Rồi cô cầm điện thoại xem giờ: "Bây giờ em đưa mọi người đến khách sạn làm thủ tục check in, anh chị bay chuyến sớm còn ngồi xe bus lâu như vậy, ăn trưa xong nghỉ ngơi ở khách sạn một lát đi, buối chiều chúng ta đi dạo quanh khách sạn rồi đi ngắm tháp Tokyo."
Hứa Ý Nùng gần như nói một hơi cho xong, sắp xếp rõ ràng, ngay ngẳn trật tự.
Đồ Tiểu Ninh nghe xong chỉ thấy mình là đứa vô dụng chỉ biết "hoạt động tự do", không khỏi cảm thán trong lòng.
Lần đi Tokyo này quá tuyệt, hai người đại học A thêm một học bá Todai, cô ấy cứ đi theo là được đúng không? Họ có thông đồng với nhau bán cô ấy đi, cô ấy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đếm tiền cho họ.
"Không ý kiển gì, hoàn toàn không có ý kiến, cứ làm như em bảo đi." Đồ Tiểu Ninh nói.
"Vậy mình về khách sạn trước." Hứa Ý Nùng nói rồi dẫn họ vào tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm ở Tokyo rất đông, lúc đi đường Đồ Tiểu Ninh được Kỷ Dục Hằng dắt tay như sợ cô ấy đi lạc vậy, tay còn lại của anh ấy thì kéo hành lý.
Sau khi vào tàu điện ngâm, Vương Kiêu Kỳ và Kỷ Dục Hằng đều không hẹn mà cùng òm vợ mình vào lòng, che chở khỏi dòng người.
Thế là Đồ Tiểu Ninh cô tình kéo tay Kỷ Dục Hằng, anh ấy cúi đầu nhìn.
Đồ Tiểu Ninh: "Trường đại học A của các anh còn có lớp huấn luyện nam đức à? Ai cũng săn sóc vợ thế."
Cô ấy nói vậy, Kỷ Dục Hằng mới nhìn sang bên cạnh.
Lúc này Hứa Ý Nùng đang dựa vào lòng Vương Kiêu Kỳ ngủ bù, một tay anh nắm tay cầm, tay còn lại ôm đầu cô, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống ngang cổ cô, hai người dính sát vào nhau nói chuyện.
Kỷ Dục Hằng quan sát một lát rồi dời mắt đi, thấy Đồ Tiểu Ninh vẫn nhìn sang bên cạnh, anh ấy vỗ nhẹ lên trán Đồ Tiểu Ninh: "Nhìn cái gì thế."
Đồ Tiểu Ninh ôm đầu đánh lại anh ấy: "Anh thì không nhìn chầc." Nói rồi còn bố sung, "Nhưng đúng là người giống nhau mới về cùng một nhà, em thấy em rể rất tốt, anh có thấy Hứa Ý Nùng khác hắn hồi trước không?"
Kỷ Dục Hằng hỏi một câu rất đầu gỗ: "Khác chỗ nào?"
"Trong mắt em ấy có ánh sáng."
Anh ấy tiếp tục đầu gỗ: "Ánh sáng gì?"
Đồ Tiểu Ninh ngẩng đầu lên diễn cho anh ấy xem: "Như này này."
"Như nào?"
Đồ Tiểu Ninh vòng hai tay để anh ấy nhìn vào mắt mình: "Như em đang nhìn anh đây này, có ánh sáng đúng không?"
Kỷ Dục Hằng ra vẻ đã hiểu: "Thì ra lúc nào em cũng nhìn anh bằng ánh mắt này."
Đồ Tiểu Ninh nhận ra mình bị cho vào tròng, thò tay muốn cào anh ấy thì lại bị giữ chặt tay, còn bị nhắc nhở.
"Nơi công cộng, chú ý tí đi."
"Anh đúng là đồ đáng ghét!"
Hứa Ý Nùng đứng bên này cũng bị động tĩnh của hai người họ thu hút, liếc mắt về bên đó một cái lại thấy hai người họ đang ve vãn đánh yêu, cô bất giác bật cười.
Vương Kiêu Kỳ cũng nhìn theo tầm mắt cô, hỏi: "Cười gì thế?"
"Cười hai người ấy trông như vẫn còn trong thời yêu đương cuồng nhiệt.
Anh đừng thấy anh trai em bình thường lúc nào cũng nghiêm túc ít nói ít cười, ở trước mặt chị dâu em là khác hắn."
Có người di chuyển, Vương Kiêu Kỳ lại ôm cô chặt hơn một chút, đè sát cô vào người mình, rồi cúi đầu: "Chúng ta không giống yêu đương cuồng nhiệt à?"
Vừa nghe vậy, Hứa Ý Nùng nghiêng đầu nhìn anh, cười ngọt ngào: "Ngày nào mình chẳng yêu đương cuồng nhiệt?"
Vương Kiêu Kỳ cưng chiều nhéo mũi cô, Hứa Ý Nùng lại xích lại gần anh hơn.
"Hồi trước lúc mới sang đây em không hòa nhập được, hoàn cảnh con người, giao thiệp qua lại, thói quen sinh hoạt, rất nhiều rất nhiều, cứ mong anh đến đây nhanh thì tốt, có anh rồi em sẽ không phải lo lắng nữa.
Sau này anh không tới, em chỉ đành ép mình làm quen, nhưng thật sự sống không tốt tí nào." Khi nhắc lại những chuyện hồi ấy, Hứa Ý Nùng vẫn nhớ đến nỗi cô độc và chua xót của mình.
Nhưng không đợi Vương Kiêu Kỳ nói gì, cô đã ôm lại anh: "Đến tận khi Chu Nghiệp sang đây, cậu ấy nói cho em nghe tình trạng của anh, em mới biết anh sống còn vất vả hơn em.” Cứ nghĩ đến cô lại đau lòng, "Sau này em về nước thấy anh trở nên trầm mặc ít nói hơn, em lại rất khó chịu.
Anh nên sống một cuộc đời tươi đẹp hơn.
Nhưng anh cứ không nóng không lạnh với em, rõ ràng rất để ý em, lúc nào cũng quan tâm em, nhưng em cứ lại gần anh một chút là anh lại lùi về sau.
Trước đây anh đâu có lạnh lùng với em như vậy."
Nói tới cuối, Hứa Ý Nùng hơi nức nở, cũng không phải thương thân trách phận mà là đau lòng cho anh, cũng trách mình không sớm về bên anh.
Vương Kiêu Kỳ giơ tay lên lau khóe mắt cô, anh thấp giọng: "Sao nói một lúc lại bẳt đầu khóc rồi? Lần này anh trai chị dâu em đều ở đây, nhìn thấy lại bảo anh bắt nạt em đấy."
Hứa Ý Nùng đẩy anh một cái, hơi nũng nịu: "Rõ ràng là anh bắt nạt em.
Vương Kiêu Kỳ đành chịu: "Rồi, anh bầt nạt em."
Hứa Ý Nùng cũng không nghe lời, không bỏ qua: "Em nói anh nghe, tóm lại sau này anh không được giấu em điều gì đâu đấy."
Thật ra câu này cô đã nói rất nhiều lần, nhưng anh vẫn đáp lời mà không hề chê phiền: "Được." Rồi lại dỗ cô, "Thôi đừng khóc nữa, nhà ngoại nhìn thấy lại trách anh."
Hứa Ý Nùng khẽ hừ một tiếng: "Kỷ Dục Hằng ấy à, anh ấy thử nói chồng em xem."
Vương Kiêu Kỳ bóp miệng cô, ý bảo cô trật tự.
Hai đôi vợ chồng nói chuyện riêng với nhau một hồi thì tàu điện ngầm cũng đến ga.
Sau khi ra ngoài, hai người đàn ông ăn ý đi lùi ra sau nói những chuyện giữa đàn ông với nhau, Đồ Tiểu Ninh với Hứa Ý Nùng đi đằng trước.
Đồ Tiểu Ninh nhìn thoáng ra sau, thấy đàn anh đàn em nói chuyện đến vui vẻ thì chọc chọc tay Hứa Ý Nùng, thần bí nói chuyện với cô: "Hai em định bao giờ có con?"
Nói đến chủ đề này, Hứa Ý Nùng cũng không ngại gì chị dâu, nói thẳng: "Thật ra bọn em, bọn em đã thả rồi, chuẩn bị thuận theo tự nhiên.
Nhưng không biết có phải tính sai kỳ rụng trứng không mà mãi không được, hay tại em vội quá?"
Đồ Tiểu Ninh bảo cô với tư cách người từng trải: "Ban đầu chị với anh trai em cũng mãi không dính, sau này tâm trạng thoải mái hơn mới đỡ, cũng không phải ai cũng dễ mang thai đâu.
Em đừng nghĩ chuyện này mãi, càng nghĩ thì trong lòng càng áp lực, ngược lại càng khó dính." Rồi lại khẽ khàng hỏi cô, "Đợt du lịch này vào kỳ rụng trứng của em à?"
Hứa Ý Nùng đỏ mặt gật đầu: "Đúng mấy hôm nay."
Đồ Tiểu Ninh chậc chậc rồi cười: "Thế thì em tranh thủ đi, chị truyền cho em một bí quyết, hồi xưa có Nhạc Nhạc như vậy đó." Nói rồi cô ấy ghé sát vào tai cô, "Ấy là em lấy gối kê dưới eo, đến cuối em phải nhấc hai chân lên, sau đó..."
Hứa Ý Nùng nghe xong thì kinh ngạc nhìn cô ấy, đoạn đường sau cô vẫn đỏ mặt tía tai.
Vương Kiêu Kỳ phát hiện ra điều này, xoa xoa đầu cô: "Sao thế, vừa nãy đứng trong tàu ngầm nóng quá à, mặt đỏ thế này?"
Hứa Ý Nùng lắc lẳc đầu, định tránh tầm mắt của anh: "Anh nhìn lầm rồi, tại đèn chiếu đó, em không sao đâu."
Kỷ Dục Hằng làm thủ tục check in xong thì tóm luôn Đồ Tiểu Ninh lại.
Anh ấy hỏi: "Đồ Tiểu Ninh, vừa nãy em nói gì với Hứa Ý Nùng vậy?"
Đồ Tiểu Ninh tỏ ra rất vô tội: "Hả? Em có nói gì đâu."
Kỷ Dục Hằng kéo tay cô ấy về phía thang máy, vừa đi vừa nhắc nhở: "Chuyện vợ chồng nhà người ta, em đừng nói cho con bé mấy thứ "đường ngang ngõ tắt" đấy, biết chưa?"
Đồ Tiểu Ninh không thích nghe câu này: "Đường ngang ngõ tầt cái gì, em là chia sẻ kinh nghiệm, kinh nghiệm anh hiểu không?" Cô ấy bực bội, cũng không nắm tay anh ấy nữa, "Em giận rồi, em quyết định chiến tranh lạnh với Kỷ Dục Hằng mười phút, anh đừng nói chuyện với em." Còn mạnh mẽ bố sung một câu, "Từ bây giờ ai nói chuyện thì là chó!"
Kỷ Dục Hằng cười hừ một tiếng, mặc cô ấy tự tung tự tác đi về phía trước.
Sau khi bốn người vào thang máy, Hứa Ý Nùng vẫn không phát hiện ra sự kì lạ của hai người họ, đến tầng rồi ai vào phòng nấy.
Phòng hai người Hứa Ý Nùng ở phía trước, cô nói: "Thế hai người nghỉ ngơi đi nhé, lúc nào tập hợp thì liên lạc qua Wechat."
Kỷ Dục Hằng gật đâu, cô với Vương Kiêu Kỳ vào phòng trước, trên hành lang chỉ còn anh ấy với Đồ Tiểu Ninh.
Vì thẻ phòng ở trong tay anh ấy, vừa nãy lúc check in Đồ Tiểu Ninh hoàn toàn không để ý lễ tân nói gì, không biết họ ở phòng nào.
Cô ấy vốn định đợi Kỷ Dục Hằng đi trước rồi mình đi theo sau, ai ngờ anh ấy lại đứng đó không cử động.
Cô ấy nhìn Kỷ Dục Hằng, Kỷ Dục Hằng cũng nhìn cô ấy, thế là cô ấy nhíu mày: "Này, anh có đi không thế?"
Kỷ Dục Hằng nhoẻn miệng cười: "Anh không nói gì nhé, là em nói trước đó."
Đồ Tiểu Ninh bỗng nhớ ra câu mình mới nói hồi nãy, âm thầm hối hận lại mắc bẫy của anh ấy, vừa bực vừa sốt sầng nói: "Kỷ Dục Hằng, anh, anh..."
Kỷ Dục Hằng vẫn đang cười: "Anh làm sao? Tự em nói cơ mà, ai nói trước thì là...!hửm?"
Đồ Tiểu Ninh bắt đầu chơi xấu, định vung tay về phía anh ấỵ.
Dường như Kỷ Dục Hằng đã sớm chuẩn bị, bèn túm lấy tay cô ấy, trực tiếp dùng cánh tay kẹp cô ấy lại kéo vào phòng.
"Làm mẹ trẻ con rồi mà tính vần như con nít ấy."
"Ai bảo anh cứ suốt ngày trêu em."
Kỷ Dục Hằng không nói linh tinh với cô ấy nữa, quẹt thẻ phòng xong vẫn quyết định trị cô ấy bằng hành động thực tế.
"Rầm" một tiếng, cửa phỏng đóng lại.
Đến Hứa Ý Nùng ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy.
Vương Kiêu Kỳ đang uống nước, hơi tò mò hỏi: "Sao giờ anh chị em mới vào phòng?"
Hứa Ý Nùng không tiếp lời, chỉ ngồi xốm xuống mở hành lý của mình ra.
Cô lấy hết váy ngủ mình mang theo ra, đẳn đo ướm vào người, nũng nịu gọi anh: "Chồng."
Vương Kiêu Kỳ nhìn sang: “Ừm?"
Hứa Ý Nùng hỏi: "Bộ nào đẹp?"
Đối với Vương Kiêu Kỳ toàn hoa với hoa chẳng khác nhau là bao, nên anh tiện tay chỉ một bộ.
Hứa Ý Nùng cầm luôn bộ váy ấy: "Thế em đi tắm."
Vương Kiêu Kỳ nuốt nước bọt: "Đi tắm? Làm gì?"
Hứa Ý Nùng thắng thắn: "Tạo bé bi đó."
"Bây giờ?"
"Đúng rồi."
“…”
------oOo------