Vào giờ ăn trưa, phòng ăn của nhân viên bệnh viện đã chật cứng.
Sầm Hoan bưng khay thức ăn đầy ắp nhìn bốn phía đông nghịt người một vòng, nhướng đôi mày cong tinh xảo một cái, quay người muốn rời đi.
"Bác sĩ Sầm."
Vài giọng nam trong trẻo cùng vang lên.
Thoáng chốc, phòng ăn vốn đang tràn ngập tiếng dùng cơm vừa và đủ giọng nói lập tức lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt tò mò dồn dập nhìn về phía Sầm Hoan.
"Lạc Lạc, cô ấy là bác sĩ khoa nào thế? Sao tôi lại không biết?" Một giọng nữ được đè xuống cực thấp hiếu kỳ hỏi đồng nghiệp.
"Bác sĩ khoa tiết niệu mới trở về từ nước Anh, đã đi làm được gần một tháng, lúc trước cô liên tục nghỉ bệnh đến hôm nay mới đi làm, đương nhiên là không quen rồi."
"Khoa tiết niệu?" Giọng điệu kinh ngạc gần như khiếp sợ, sau đó là tiếng cười nhẹ khó mà kiềm chế được.
Khoa tiết niệu là một khoa y học chuyên nghiên cứu niệu đạo của nam nữ và hệ thống sinh sản của phái nam. Điều đấy mang ý nghĩa bác sĩ khoa tiết niệu mỗi ngày đều phải tiếp xúc với hệ thống sinh sản niệu đạo của nam nữ, mà trong đó lại lấy phái nam làm chủ.
"Không hổ là du học nước ngoài, cả bộ môn cũng không giống người bình thường như vậy. Cô ta quả thật là nữ bác sĩ khoa tiết niệu đầu tiên mà tôi từng gặp đấy.”
"Người phụ nữ kia không đơn giản. Nghe nói, hiện tại mỗi ngày khoa tiết niệu đều đông nghịt người bệnh, hơn nữa phần lớn đều chỉ đích danh muốn cô ta khám."
"Thôi đi, tôi thấy những người bệnh kia không phải đến khám bệnh, mà là đến nhìn người nhỉ?" Phun ra một câu chua chua, đưa ánh mắt đầy thái độ thù địch dò xét qua bóng dáng thướt tha yểu điệu khó che đậy mặc dù đã khoác áo trắng, đáy mắt không tự giác được mà lộ ra một tia sợ hãi.
Một mái tóc xoăn uốn sóng lớn màu nâu xinh đẹp tuyệt trần, dáng người cao gầu nhỏ bé duyên dáng, ngũ quan hoàn mỹ đến tinh xảo dưới đường nét trang điểm —— Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng thật là người phụ nữ kia đẹp không chê vào đâu được.
"Bác sĩ Sầm, đến chỗ chúng tôi này, ở đây vẫn còn chỗ trống."
Dứt lời, tiếng "xoàn xoạt" vang lên, quả nhiên ở trong góc gần cửa sổ xuất hiện một chỗ trống.
Sầm Hoan nhíu mày, vẫn bưng khay thức ăn như bà hoàng, đi đến trước chỗ trống dưới rất nhiều ánh nhìn chăm chú, mỉm cười: "Cảm ơn."
"Bác sĩ Sầm đừng khách sáo với tôi, chúng tôi rất vinh hạnh vì được ngồi cùng bàn với cô." Ở cạnh chỗ trống, bác sĩ khoa nha tướng mạo hơi có vẻ thanh tú cười vô cùng xán lạn.
Sầm Hoan ngồi xuống, lướt ánh mắt về phía hai người đang ngồi, chỉ cảm thấy hơi quen mặt nhưng lại không nhớ rõ lắm họ là bác sĩ khoa nào.
Có điều, đó cũng không phải là nội dung mà cô quan tâm.
Cô vùi đầu ăn cơm, không quan tâm đến những ánh mắt vẫn dừng trên người cô một chút nào.
"Bác sĩ Sầm, sao lại ăn chay không thế?" Không biết là ai lên tiếng, mấy ánh mắt đều dồn vào khay thức ăn trên bàn của Sầm Hoan —— Ngó sen dấm đường thơm mát, ngô xào hạt thông, cơm trắng.
"Chẳng trách dáng người và làn da của bác sĩ Sầm lại đẹp như thế, hoá ra là do ăn chay suốt."
Sầm Hoan nhàn nhạt cười một tiếng, không nói gì, nhưng tăng nhanh tốc độ ăn cơm. Một lát sau thì đứng lên: "Tôi ăn no rồi, đi trước đây, mọi người từ từ dùng."
Dứt lời, chưa đợi mấy người trả lời, cô đã rời khỏi chỗ ngồi.
"Bác sĩ Sầm, hâm mộ vóc dáng này của cô quá, có thể tiết lộ mẹo giảm béo được không?" Lúc cô đi ngang bàn ăn của vài y tá, có một người trong đó gọi cô lại và hỏi.
Sầm Hoan lia mắt qua khuôn mặt và thân hình tròn trịa của đối phương, ánh mắt rơi vào trong đống sườn kho và sườn dấm đường nhiều năng lượng đến mức doạ người trong khay thức ăn trên bàn của cô ấy, nói: "Tặng cô một câu nói, đừng ăn thịt, đều là xác chết đấy."
Sắc mặt của y tá tròn trịa cứng đờ, trừng mắt nhìn món ăn ngon sắc hương dụ dỗ người trong khay thức ăn, đột nhiên không còn muốn ăn nữa.
****
"Bác sĩ Sầm." Sầm Hoan vừa mới bước ra khỏi phòng trực ban nghỉ trưa của bác sĩ, sau lưng liền truyền đến tiếng gọi cô của chủ nhiệm khoa Hồ Nhậm Hải.
Cô nở nụ cười rồi quay người lại: "Chủ nhiệm Hồ, tôi đang định đi tìm ——" còn chưa nói dứt lời, liếc thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đằng sau Hồ Nhậm Hải kia, sau đó lập tức nghẹn lời, đồng thời nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
Hoan Hoan, cậu ấy là cậu nhỏ của con.
Không nhớ nổi là năm nào, lúc tim cô đập như sấm khi chứng khiến mỹ nam trong phòng tắm của mình, mẹ đã giới thiệu như thế này.
Cũng là gương mặt trước mặt này đây, phảng phất như mấy năm qua chưa bao giờ thay đổi, trấn tĩnh lạnh lùng, thanh tuyển ưu nhã, cặp mắt đen như vẩy mực trông hệt chim ưng dưới đôi mày rậm lạnh lùng nghiêm nghị, sắc bén đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cô bĩu môi, nghĩ thầm, có ai mà biết người đàn ông mang ngũ quan có đường nét lạnh lẽo này thật ra lúc cười rộ lên trên gò má có đồng tiền cạn nhỏ chứ?
Mà cô, chẳng qua cũng chỉ thấy qua một lần.
"Bác sĩ Sầm, đây là tổng giám đốc của Hoắc thị, anh Hoắc." Hồ Nhậm Hải giống như không hề phát hiện ra sự khác thường của Sầm Hoan, tự mình giới thiệu người đàn ông bên cạnh với cô rồi nói tiếp: "Bạn của bố anh Hoắc đây nửa tiếng sau sẽ đến bệnh viện khám bệnh, đúng lúc lại là ca bệnh sở trường của cô, cho nên tôi đã đề cử cô cho anh Hoắc. Tình huống cụ thể hai người tự bàn bạc nhé."
Dứt lời, Hồ Nhậm Hải nhìn sang người đàn ông bên cạnh, mỉm cười gật gật đầu rồi rời đi ngay sau đó.
Sầm Hoan nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, trên mặt khôi phục lại nụ cười, cười đến mức tình cảm, nhìn về phía người đàn ông nhíu mày nhìn cô chẳng chớp mắt, mở miệng nói: "Anh Hoắc, may mắn thật."
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lẽo, ánh mắt trầm tĩnh rơi vào các khớp ngón tay trắng bệch vì bị nắm lại của cô, trầm giọng buông lời: "Sao quay về cũng không nói một tiếng?"
Cô nhíu mày: "Anh Hoắc, chúng ta thân quen lắm sao?"
Người đàn ông trầm ngâm một chút, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, đột nhiên chuyển một cái, nửa người trên bỗng nhiên nghiêng qua, đôi môi kề sát bên tai cô: "Từng ngủ có tính là thân quen lắm không?"
Trong nháy mắt, Sầm Hoan cứng đờ như bị sấm đánh điện giật. Khuôn mặt người đàn ông trong tầm mắt của cô dần dần mơ hồ...