Hoắc Đình Đông đi về phòng thay quần áo, cầm lấy chiếc đồng hồ trên cái bàn thấp cạnh đầu giường, vừa đeo vừa liếc nhìn thời gian, đoán hẳn là bố đã tỉnh, vì thế đi về phía cửa.
Mở cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi xổm ở trước cửa phòng của anh. Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh viết viết vẽ vẽ ở trên mặt đất, trong miệng không biết lảm nhảm cái gì, khuôn mặt xinh đẹp không cần son phấn đầy oán hận.
Vô ý thức nhíu mày... cô nhóc kia cũng đã mười tám tuổi rồi, làm sao mà ngôn ngữ cử chỉ vẫn giống như một đứa trẻ như thế.
"Cháu đang làm cái gì vậy?"
Sầm Hoan đang ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng vòng và vì quá tập trung nên thậm chí còn không để ý rằng Hoắc Đình Đông đã mở cửa và còn đang đứng ở cửa. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh nên còn có phần không kịp định thần, hơi giật mình giương mắt nhìn anh, một lúc sau mới kịp phản ứng lại, vội vàng đứng lên, khuôn mặt ửng hồng ngượng ngùng nói: "Cháu, cháu chán nên mới vẽ vòng vòng."
Hoắc Đình Đông dường như có chút bất đắc dĩ mà khẽ thở dài, khép cửa lại rồi đi về phía cầu thang.
"Này, chuyện vừa nãy cháu nói với cậu, cậu đồng ý hay không đồng ý?" Sầm Hoan đuổi theo.
Cô ngồi chồm hổm ở trước cửa phòng anh đến nỗi chân đều đã tê rần, chình là vì chờ đáp án.
Hoắc Đình Đông dường như không nghe thấy, tốc độ bước đi phía trước vẫn thong dong như cũ, căn bản không có ý định dừng lại trả lời câu hỏi của cô.
Điều này làm cho Sầm Hoan có chút buồn bực, không quan tâm mà chạy chậm đuổi theo túm lấy ống tay áo của anh nói: "Này! Cháu nói cậu đừng có như vậy có được hay không? Cháu..."
"Buông tay!"
Giọng nói thản nhiên phát ra, nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên hạ xuống, Sầm Hoan rất sợ hãi mà lập tức buông tay, rồi lại không cam lòng vì mình đợi lâu như vậy đều uổng công, đôi tay vặn lại cùng một chỗ giống như muốn vặn được ra nước.
"Ở đây có ma sao? Cháu như thế này là sợ ở đây?" Hoắc Đình Đông phẩy phẩy ống tay áo bị cô nắm lấy, lạnh lùng hỏi.
Sầm Hoan nhìn chằm chằm đầu ngón chân của chính mình mạnh miệng nói: "Có phải cháu nói có ma là có thể không phải ở chỗ này nữa đúng không?"
Hoắc Đình Đông xoay người, cuối cùng mắt cũng nhìn cô: "Sầm Hoan, cậu là cậu nhỏ của cháu, cho nên sau này không được gọi cậu "này". Còn nữa cậu không thích lặp đi lặp lại một câu, cũng không thích người khác nói "không" với cậu! Cháu hiểu chưa?"
"..." Cô cũng có thích phải tiếp xúc với người đàn ông vừa bá đạo vừa thối đâu chứ.
"Cậu muốn đi gặp bố cậu, cháu có muốn đi cùng cậu hay không?"
Cô có thể nói không sao?
...
Trong phòng sách, Sầm Hoan lẳng lặng ngồi ở một bên ghế sô pha, hai tay khép lại đặt ở trên đùi, dáng vẻ của một cô gái ngoan ngoãn, im lặng đến mức khiến cho người ta không cảm giác được sự tồn tại của cô.
Mẹ nói ông ngoại thích những cô gái nhã nhặn khôn khéo, nên hết lần này đến lần khác dặn dò cô ở trước mặt ông ngoại phải giống như một tiểu thư khuê các, ngồi cho ra ngồi, đứng cho ra đứng. Không hiểu thì đừng mở miệng, mở miệng thì đừng nói lung tung.
Cô đem những lời dặn dò này của mẹ tổng kết thành bốn chữ - giả câm khoe mã.
Nhưng mà cũng ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, mà đôi bố con kia vẫn chưa có ý định chấm dứt cuộc trò chuyện, cô sắp không thể giả bộ nổi nữa.
Cô khe khẽ thở dài, con ngươi lén liếc nhìn người đàn ông ngồi ở trước mặt ông ngoại - thực ra anh và ông ngoại vẫn có phần giống nhau, chẳng qua là ông ngoại đã gần bảy mươi tuổi, cho nên ngũ quan mới không còn góc cạnh rõ ràng như khi còn trẻ tuổi mà thôi, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra chỗ giống nhau của bố con bọn họ, nhất là vẻ thờ ơ kia, càng nhìn lại càng giống đến mức kinh ngạc.
"Con định đến bệnh viện thăm anh cả, ngày mai mới bắt đầu đến công ty đi làm. Hai tháng sau mặc kệ bệnh tình của anh cả có như thế nào, con cũng sẽ không ở lại." Giọng nói cương quyết đột ngột vang lên kéo suy nghĩ của Sầm Hoan quay về, không đợi cô phản ứng lại, Hoắc Đình Đông đã đi về phía cửa phòng sách.
A? Nói xong rồi sao?
"Cháu còn không đi!" Giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Sầm Hoan như là nhận được lệnh ân xá, lập tức đứng dậy chạy về phía cửa, rồi lại cảm thấy cứ như vậy rời đi mà không lên tiếng chào hỏi ông ngoại thì không được, vì vậy lại dừng lại quay đầu: "Ông ngoại, người chú ý giữ gìn sức khỏe cơ thể, cháu và cậu nhỏ đến bệnh viện thăm cậu cả, không tiếp người nữa."
Nói xong cũng không dám nhìn Hoắc Hiền, người bị con trai làm cho tức giận đến mặt xám ngắt, thoáng chốc đã biến mất khỏi cửa.