Đêm sâu lắng.
Dưới ánh trăng như nước, người đàn ông yên tĩnh nằm trên giường, gương mặt tuấn tú tái nhợt đến không còn một giọt máu.
Xung quanh yên tĩnh vắng lặng, đến tiếng hít thở cũng yếu ớt đến mức dường như có thể đứt bất kỳ lúc nào.
“Này, tôi nói này có phải anh tỉnh rồi hay không? Sao không nói gì?” Giọng nữ hơi bén nhọn đột nhiên nâng cao, phá vỡ căn phòng tĩnh mịch.
Đôi mắt người đàn ông nhắm chặt lại, không nhúc nhích, giống như người chết vậy.
“Này! Tôi đang nói chuyện với anh đó!” Cô gái đá một chân vào thành giường, chiếc giường hơi run lên, nhưng người đàn ông vẫn không có động tĩnh gì.
Cô gái hừ một tiếng, đôi mắt gian xảo xoay chuyển, tiến đến gần gương mặt của người đàn ông: “Anh còn không mở miệng, tôi sẽ hôn anh đó.”
Đầu mày người đàn ông cau lại, lúc cảm nhận được hơi nhỏ ấm nóng đang ép đến gần môi của mình, anh ta bỗng mở mắt ra, đáy mắt ẩn chứa sự tức giận, nhưng khi nhìn thấy gương mặt quá mức non nớt trước mặt mình thì hơi ngẩn ra.
“Là cô đã cứu tôi?” Anh ta hỏi cô gái bằng tiếng Anh trôi chảy, không quên vừa rồi cô ta nói bằng giọng London chính gốc.
Mặc dù cô gái trông không giống người Anh Quốc, nhưng từ đường nét gương mắt mà xét, có lẽ là có một nửa huyết thống Anh quốc.
“Nếu không anh tưởng là ai?” Cô gái hỏi ngược lại anh ta, đôi mắt lấp lánh, khoé môi còn nở nụ cười gian xảo.
“Tôi đã tốn rất nhiều thời gian mới được anh ra, bây giờ tôi chính là ân nhân cứu mạng của anh, anh chưa từng nghĩ đến việc cảm ơn tôi sao?”
Hàng mày của người đàn ông hơi nhướng lên: “Cô muốn tôi cảm ơn cô thế nào?”
“Nói tôi nghe anh tên gì trước? Bao nhiêu tuổi? Là người nước nào? Trung Quốc hay là… tốt nhất là không phải người Nhật Bản, nếu không tôi sẽ ghét anh.” Cô gái cụp mắt, tập trung suy nghĩ xem còn có vấn đề gì quan trọng, một lúc sau mới nói: “Anh trả lời tôi mấy câu đó trước, vấn đề khác đợi tôi nghĩ ra rồi hỏi anh sau.”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của người đàn ông hơi ngẩn ra: “Cô hỏi mấy chuyện đó làm gì?”
“Không phải anh muốn cảm ơn tôi sao? Trả lời câu hỏi của tôi trước.”
Người đàn ông trầm ngâm một lúc, mở miệng: “Tần Qua, hai mươi sáu tuổi, người Trung Quốc.”
“Woa, anh thật sự là người Trung Quốc sao?” Cô gái bất ngờ vỗ tay một cái, sau đó đặt mông ngồi bên giường Tần Qua, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh ta: “Tôi có một phần ba huyết thống là Trung Quốc, vì vậy chúng ta cũng xem như là người cùng một nước rồi.”
Tần Qua nhìn dáng vẻ cười xấu xa của cô ta, không hiểu tại sao cô ta lại vui vẻ như vậy.
Anh ta hoạt động tay chân một chút, mặc dù đau đến nhíu mày, nhưng chắc là bị thương không quá nghiêm trọng.
“Cảm ơn cô đã cứu tôi, cho tôi số tài khoản của cô, tôi sẽ gửi cô một số tiền xem như là cảm ơn.” Tần Qua vén chăn muốn xuống giường, nhưng lại bị cô gái cản lại: “Bác sĩ nói dây chằng ở đầu gối anh bị tổn thương, tốt nhất là nên nằm trên giường dưỡng thương, vì vậy anh không thể xuống giường.”
Tần Qua cười khẩy: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng bản thân tôi chính là bác sĩ.” Bị mấy tên đàn ông cao lớn mạnh mẽ đá vài cái rồi lại bị ép quỳ trên mặt băng tê buốt, dây chằng của đầu gối ít nhiều gì cũng sẽ bị tổn thương, nhưng anh ta miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ được đến khi về đến nhà.
“Anh là bác sĩ? Vậy anh làm việc ở bệnh viện nào của London?”
Tần Qua không cho rằng mình cần phải nói chuyện này với cô ta, chỉ kiên trì muốn cô ta gửi số tài khoản cho mình.
“Anh muốn trả tiền để báo đáp tôi?” Cô gái cau mày, tỏ vẻ hơi khổ não: “Nhưng thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền, phải làm sao đây?”
Ánh mắt của Tần Qua đánh giá từ trên xuống dưới người cô gái, đúng là từ đầu đến chân cô ta đều là những nhãn hiệu mắc đến khiến người ta lè lưỡi. Mà từ diện tích phòng ngủ cũng như cách bày trí của vật dụng trong nhà, lời cô ta nói rằng mình không thiếu nhất chính là tiền cũng không phải là quá lố.
“Vậy cô muốn tôi cảm ơn cô thế nào?”
“Rất đơn giản.” Cô gái quắc quắc tay với anh ta, ý bảo anh ta nghiêng người qua đây.
Tần Qua không nhúc nhích, cô gái bĩu môi, tự mình thò qua, kéo cổ anh ta xuống, đôi môi ấm nóng dán bên tai anh ta, nói: “Không phải người Trung Quốc có câu “không có gì để báo đáp, thì sẽ lấy thân báo đáp” sao?”
Tần Qua ngẩn ra, sau đó lập tức đẩy cô ta ra.
Mặc dù cơ thể cô gái cao gầy, giọng nói nghe như người lớn trưởng thành, nhưng xét về tuổi thì nhiều nhất cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, cô ta muốn đàn ông đến phát điên rồi nên mới muốn một người đàn ông lớn tuổi hơn gấp đôi cô ta lấy thân báo đáp sao.
Tần Qua chỉ xem như cô ta bị bệnh thần kinh, liếc cô ta một cái, xuống giường hoạt động đôi chân một lúc, sau đó đi ra ngoài.
Cô gái khoanh tay đi theo sau anh ta, thấy anh ta rời đi cũng không giữ lại.
Diện tích của nhà cô gái lớn đến doạ người, Tần Qua vòng qua vòng lại, cả nửa ngày mới tìm được lối ra.
Anh ta tưởng rằng mình sẽ đụng phải người nhà của cô gái hay là người làm gì đó, nhưng trong tòa lâu đài lớn như vậy, ngoại trừ anh ta và cô gái ra thì lại không còn người thứ ba nào khác.
“Này, Tần, anh thật sự không nghĩ đến chuyện lấy thân báo đáp sao?” Cô gái ở phía sau gọi anh ta: “Cưới tôi rồi, sau này anh sẽ không lo bị người ta bắt nạt nữa.”
Tần Qua quay đầu: “Bớt nằm mơ giữa ban ngày đi, nhóc con, có thời gian thì đọc nhiều sách một chút, đừng cả ngày nghĩ đến việc tìm đàn ông lấy thân báo đáp nữa.”
Đôi mắt xinh đẹp của cô gái híp lại: “Anh gọi ai là cô nhóc? Tôi mười bốn tuổi rồi đó!”
Ờ nước Anh, cô gái kết hôn sinh con lúc mười bốn tuổi đâu đâu cũng có.
Tần Qua không tỏ rõ ý kiến mà liếc cô ta một cái, xoay người không quay đầu mà rời đi.
Cô gái tức tối trừng bóng dáng càng đi càng xa của anh ta, đợi đến khi không nhìn rõ nữa, lúc này mới thở phì phò lấy ra một tấm card từ trong túi.
Đây là thẻ căn cước mà cô ta đã lấy được từ trên người của người đàn ông vừa rồi, có được thứ này, cô ta không sợ anh ta sẽ không quay lại tìm mình.
…
Nhà của cô gái ở ngoại ô thành phố, Tần Qua phải đi một quãng đường dài mới bắt được xe.
Sau khi trở về nơi ở, anh ta tắm rửa rồi xử lý miệng vết thương, nằm trên giường mà không hề có chút buồn ngủ.
Anh ta lấy điện thoại ra, ngón tay giống như tự có ý thức mà bấm vào số của Sầm Hoan, nhưng vừa mới ấn gọi, anh ta đã lập tức bấm nút tắt.
Cho dù cuộc gọi có kết nối, anh ta cũng không biết nên nói gì với cô.
Chẳng lẽ phải nói với cô rằng Hoắc Đình Đông cho người đến tìm anh ta ép hỏi về tất cả mọi chuyện liên quan đến cô sao?
Hôm qua sau khi tan ca, lúc anh ta xuống bãi đậu xe của bệnh viện lấy xe chuẩn bị về nhà, đột nhiên có bốn năm người đàn ông xông ra bắt cóc anh ta đi.
Ban đầu anh ta tưởng rằng là tống tiền như bình thường, nhưng sau khi người cầm đầu của nhóm đối phương nói rõ mục đích, anh ta mới biết bọn họ là người do Hoắc Đình Đông phái đến tìm anh ta.
Lúc đó Tần Qua thật sự rất sợ, nhưng dù bọn họ có hỏi thế nào anh ta cũng không mở miệng.
Lúc đầu, mấy người bọn họ vẫn còn khách sáo với anh ta, chắc hẳn là vì Hoắc Đình Đông đã căn dặn, nhưng sau đó bọn họ thấy anh ta không mở miệng, không nhịn được mà bắt đầu ra tay ép anh ta.
Nếu không phải bởi vì Hoắc Đình Đông cho người truyền đạt cho anh ta câu nói đó, anh ta tuyệt đối sẽ không mở miệng tiết lộ nửa chữ.
Nhưng mà…
Tần Qua nặng nề thở dài một hơi.
…
Tiếng chuông cửa phá vỡ giấc mộng, khiến cho Tần Qua gần sáng mới ngủ bị ồn tỉnh.
Trừng mắt nhìn trần nhà vài giây, đợi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, anh ta mới lật người xuống giường đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, bên ngoài là người đàn ông mặc tây trang giày da, gương mặt tuấn tú nghiêm túc lạnh lùng.
Tần Qua hơi ngẩn ra, sau đó hơi tức giận mà híp mắt: “Không phải tôi đã nói hết tất cả mọi chuyện tôi biết cho anh nghe rồi sao? Anh còn chạy đến đây làm gì?”
Hoắc Đình Đông lướt qua người anh ta đi vào trong: “Cậu sợ tôi đến tìm cậu như vậy, có phải là vẫn còn gì giấu diếm tôi không?”
Tần Qua kìm nén nắm đấm, dừng một lúc, xoay người đi về phòng khoác một cái áo khoác, lúc đi ra Hoắc Đình Đông đã đứng trước tủ âm tường trong phòng khách, nhìn tấm ảnh của Tranh Tranh đến mê mẩn.
“Anh Hoắc, anh cố tình ngàn dặm xa xôi đến đây, chẳng lẽ là anh nghi ngờ tính chính xác của những thông tin mà tôi đưa cho anh sao?”
Một lúc sau Hoắc Đình Đông mới xoay người nhìn anh ta, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy.
“Rất xin lỗi vì bạn tôi đã ra tay thô lỗ với cậu.” Lúc nãy anh để ý thấy lúc anh đi đứng, chân có hơi khập khiễng.
Tần Qua cười nhạo một tiếng: “Không khiến tôi tàn phế đã là nhờ sự nhắc nhở của anh Hoắc rồi, tôi còn muốn cảm kích anh Hoắc nữa kìa.”
“Dù cậu có tin hay không, tôi cũng chưa từng nghĩ đến muốn tổn thương cậu.” Hoắc Đình Đông bình thản giải thích: “Tôi đến đây chỉ để hỏi cậu một câu, lúc đó cô ấy sinh ở bệnh viện nào?”
Tần Qua ngẩn ra: “Anh đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi, còn muốn điều tra cái gì nữa?”
“Cậu chắc chắn đã nói hết tất cả mọi chuyện với tôi?”
“Vậy anh còn muốn biết chuyện gì nữa?”
“Ví dụ như, đứa bé đó có thật sự là do cô ấy bị cưỡng hiếp nên mới sinh ra không?”
Tim Tần Qua run lên, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: “Nếu anh đã nghi ngờ, vậy thì tôi không còn gì để nói.”
Hoắc Đình Đông nhìn chằm chằm mặt anh ta, muốn thử moi móc chút sơ hở từ trên mặt anh ta, nhưng Tần Qua lại che giấu cảm xúc quá tốt, thế mà anh lại không nhìn ra được liệu có phải anh ta đang nói dối hay không.
Anh và Sầm Hoan đều cùng nói rằng đứa nhỏ là do cô bị cưỡng hiếp nên mới sinh ra, nếu như hai người đã thông đồng trước với nhau để lừa gạt anh, vậy thì bọn họ quá ăn ý rồi, khiến anh không thể không đích thân chạy đến London một chuyến để tìm được kết quả.
“Tôi muốn hồ sơ bệnh án ở bệnh viện mà cô ấy sinh nở khi đó.” Anh lặp lại ý của mình lần nữa.
“Anh Hoắc, nơi này không phải là Trung Quốc, không phải anh muốn làm thế nào thì có thể làm thế đó, chuyện đã qua nhiều năm vậy rồi, anh còn muốn điều tra cái gì?”
“Dường như cậu rất sợ tôi điều tra thì phải?”
Tần Qua dời mắt đi: “Tuỳ anh muốn nói thế nào cũng được, nói chung là tôi không có gì để nói, bởi vì tôi không muốn gợi lên quá khứ đau buồn của Sầm Hoan nữa.”
Hoắc Đình Đông bóp trán, quay đầu như có điều suy nghĩ mà nhìn tấm ảnh của nhóc con, đột nhiên thốt lên một câu: “Nếu xét riêng từng đường nét của đứa nhỏ, thực ra có hơi giống tôi.”
Giống như sét đánh ngang tai, sắc mặt Tần Qua thoáng chốc thay đổi.
Hoắc Đình Đông từ từ dời mắt về phía anh ta, khoé môi lạnh lùng cong lên, lộ ra nụ cười lạnh.