Chiếc lưỡi nóng bỏng đâm vào khoang miệng dây dưa, hơi thở quen thuộc tràn vào trong hô hấp, Sầm Hoan muốn kháng nghị, nhưng cơ thể lại nhũn ra, dưới sự công kích mãnh liệt của anh, cô mơ mơ màng màng đáp lại sự nhiệt tình của anh, bốn cánh môi quấn quýt với nhau, vội vàng khát vọng đối phương, giống như là không thể chờ đợi được muốn dung nhập vào trong cơ thể đối phương.
Khi tình hình không khống chế được nữa, Sầm Hoan cảm giác được điện thoại di động trong túi của anh đang rung, như vừa tỉnh mộng, cô đỏ mặt giơ tay đấm nhẹ vào ngực anh.
Hoắc Đình Đông có hơi không nỡ buông cô ra, đáy mắt phiếm tơ máu ẩn chứa một ngọn lửa cuồng nhiệt đang chuẩn bị bùng nổ.
Sầm Hoan bị anh nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, rũ mắt chỉ chỉ ngực anh: “Anh có điện thoại.”
Hoắc Đình Đông nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô bị anh hôn qua càng thêm hồng hào, yết hầu rõ ràng rung động, khó nhịn tiếp tục cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô một cái mới bỏ qua.
Điện thoại trong túi vẫn rung, anh hơi nhíu mày, vươn một bàn tay ra lấy điện thoại di động, điện thoại hiện lên cho thấy là người trong nhà, anh dừng vài giây mới kết nối.
“Đình Đông, thư ký của con nói tối hôm qua con đã trở về từ London, sao con cũng không thăm về nhà?” Âm thanh của Liễu Như Lam rõ ràng không vui.
Anh nhìn cô gái nhỏ đang chơi nút áo sơ mi của anh, đẩy điện thoại ra xa một chút: “Trong nhà làm sao vậy?”
“Đóa Di té ngã bị thương ở chân, con đi London cũng không nói một câu, tối hôm trước gọi điện thoại cho con đều không liên lạc được. Nếu hôm nay con đã trở về, có phải con nên dành thời gian đến gặp con bé không?”
Vừa nghe Hướng Đóa Di ở nhà anh, Hoắc Đình Đông nhíu mày: “Không phải cô ta đi rồi sao?”
“Đóa Di thật lòng thích con, cho nên ngày đó con nói những lời đả thương người khác như vậy con bé cũng không trách, chỉ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vẫn muốn trở thành đôi với con, mẹ hy vọng hai đứa tổ chức hôn lễ đúng hẹn.”
“Mẹ, mẹ chuyển lời cho cô ta, nói cô ta dẹp bỏ suy nghĩ đó đi, cho dù cô ta có bị gãy chân mất mạng, con cũng sẽ không liếc mắt nhìn cô ta một cái.”
Không đợi bà ấy trả lời, anh đã cúp máy.
Sầm Hoan vẫn im lặng nghe anh nói chuyện điện thoại, đại khái đã đoán được là chuyện gì xảy ra.
Nhớ đến Hướng Đóa Di vẫn còn đang dựa vào nhà họ Hoắc với thân phận tự cho là vị hôn thê của Hoắc Đình Đông, cô lập tức nhịn không được ăn giấm.
Cô đẩy tay anh ra, liếc mắt nhìn anh: “Mẹ anh bảo anh về nhà với vị hôn thê của anh phải không? Vậy anh mau đi đi, cô Hướng người ta si tình với anh như vậy, anh không nên phụ tấm lòng của người ta.”
Ngửi thấy mùi chua trôi nổi trong không khí, Hoắc Đình Đông dở khóc dở cười.
“Còn em thì sao?” Anh một lần nữa ôm lấy cô, cúi đầu chống trán cô: “Em có bao nhiêu thật lòng?”
Rất không hài lòng khi anh lại chất vấn tình cảm của cô dành cho anh như vậy, vì vậy Sầm Hoan đưa tay thò vào áo khoác của anh hung hăng nhéo thắt lưng anh một cái.
Hoắc Đình Đông nhíu mày, càng ôm chặt cô hơn.
“Không chỉ thích cắn người còn thích nhéo người, ngoại trừ hai thứ này, em còn có cách tra tấn anh khác không?” Anh cắn vành tai mềm mại của cô, hỏi.
Sầm Hoan bĩu môi: “Sao, anh khó chịu? Khó chịu thì có thể rời đi.”
“Anh sợ anh đi rồi em sẽ cắn anh đến khắp người đều là dấu răng.”
Sầm Hoan giận dữ: “Anh muốn ăn đòn à?” Vậy mà anh dám nói cô giống như một chú chó điên.
Hoắc Đình Đông ôm cô cười, đôi mắt đen sáng rực, lúm đồng tiền bên gò má nhàn nhạt hiện lên, khiến cho Sầm Hoan nhớ tới dáng vẻ khi con gái cô cười, vậy mà lại cực kỳ giống nhau.
Cô ngơ ngác nhìn, thất thần một lúc.
“Phòng ở bên này anh đã chuẩn bị xong rồi, buổi tối cũng đã cho người đem đồ đạc của em qua, về sau em và con gái cứ ở bên đó, chúng ta cũng không nên náo loạn nữa, sống tốt với nhau, được không?”
Sống tốt với nhau?
Sầm Hoan theo lời anh, trước mắt hiện lên hình ảnh anh, cô và con gái đang chung sống với nhau, một bên là con gái bảo bối, một bên là người yêu cô, cuộc sống như vậy, cô thật sự không thể soi mói, cô tin rằng mỗi ngày bản thân đều sẽ sống rất hạnh phúc.
Nhưng cô và anh cũng không phải đôi nam nữ yêu nhau bình thường, với thân phận hai người mà muốn ở chung với nhau lâu dài, vậy thì người khác sẽ nhìn bọn họ như thế nào, con gái sẽ đối mặt với những ánh mắt khác thường của người khác như thế nào?
Huống chi bây giờ còn có một Hước Đóa Di vẫn chưa từ bỏ ý định nương nhờ vào nhà họ Hoắc để dây dưa không rõ với anh, cái gọi là sống tốt của anh, trong lòng cô không hề chắc chắn.
Thấy cô trầm mặc, Hoắc Đình Đông biết cô đang lo lắng rất nhiều chuyện, mà người bình thường khi lo lắng sẽ không tiến lên được, trước đây không phải anh cũng từng như vậy sao?
“Anh đã nói mọi thứ đã có anh gánh vác, em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân và con gái, kiên định ở bên cạnh anh, anh sẽ không để cho hai mẹ con em phải chịu một chút tủi thân nào.”
Trong lòng Sầm Hoan run lên, kinh ngạc nhìn anh, hốc mắt nhanh chóng sinh ra hơi nóng, dần dần làm mờ tầm mắt của cô.
Thật sự có thể chứ? Cô thật sự có thể thả lỏng tất cả mọi thứ, giao bản thân và con gái cho anh, toàn tâm toàn ý giải phóng tình cảm của cô với anh, liều lĩnh yêu giống như trước kia sao?
“Lúc trước em quấn lấy anh không phải là muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh sao, bây giờ anh hứa hẹn với em, em lại không động lòng sao?” Âm thanh trầm thuần mang theo nguy hiểm dụ dỗ, trực tiếp gõ vào đáy lòng cô.
Hứa hẹn mê người như vậy, làm sao cô có thể không động tâm?
Chỉ là…
Cô cắn môi nhìn khuôn mặt đang ngủ của con gái trên giường bệnh, nội tâm giãy dụa kịch liệt, quanh quẩn trước hai con đường đồng ý và từ chối, khó có thể lựa chọn được.
Hoắc Đình Đông theo tầm mắt của cô nhìn qua, ánh mắt chợt lóe lên: “Người giúp việc anh mời đến là chuyên gia dinh dưỡng chuyên điều phối đồ ăn cho trẻ em, có cô ấy điều hòa cơ thể cho con bé, thể chất của con bé thay đổi, vậy thì sẽ luôn không cảm mạo và không thoải mái nữa. Những cái khác cũng không có sai sót gì, em không cần phải lo lắng.”
Sầm Hoan bĩu môi: “Làm sao anh biết từ nhỏ thể chất của Tranh Tranh không tốt?”
“Anh hỏi bác sĩ điều trị của con bé, anh ta nói điều dưỡng tốt cơ thể là được, những phương diện khác đều rất bình thường.”
“Không, anh không biết, thật ra con bé…” Sầm Hoan nói đến một nửa lại dừng lại, vẻ mặt sợ hãi.
“Con bé bị làm sao?”
“Không có… Không có gì…”
“Vậy thì theo lời anh vừa nói, sau này chúng ta sẽ sống tốt với nhau.”
Sầm Hoan mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn vào mắt anh, cô lại không nói nên lời.
Anh kiêu ngạo tự phụ như vậy, có lẽ cả đời cũng khó có được một lần cúi đầu thỏa hiệp với người khác. Mà lần này đối với cô, lại là một lần nữa dung túng, thậm chí còn có một phần hạ giọng cúi đầu, làm sao cô có thể nhẫn tâm từ chối.
Trái tim không thể chịu nổi tổn thương lần nữa, lần trước cô đã lật lọng, mà anh vẫn nguyện ý bao dung cho cô không tính toán quá khứ, cô thật sự không muốn mở miệng được khiến anh thất vọng.
Thật ra cho dù từ chối, cô cũng không có cách nào để hoàn toàn quên anh.
Hoắc Đình Đông thấy cô thở dài, giống như là đã có ý nhận mệnh, cho nên anh lập tức rèn sắt lúc còn nóng, định hôn cô đến đầu óc choáng váng, khiến cho cô không cách nào từ chối.
Chỉ là khi anh cúi đầu, Sầm Hoan lại hỏi: “Nếu anh đã hứa với em như vậy, vậy Hướng Đóa Di phải làm sao bây giờ?”
“Anh đã giải trừ hôn ước với cô ta rồi.”
“Vậy thì có tác dụng gì? Chỉ cần cô ta vẫn ở nhà họ Hoắc, bố mẹ anh và người làm nhà họ Hoắc vẫn sẽ đối xử với cô ta như vị hôn thê của anh.” Mà điều cô để ý cũng không phải Hướng Đóa Di vẫn ở nhà họ Hoắc, mà là chỉ cần Hướng Đóa Di vẫn còn có quan hệ với anh một ngày thì quan hệ của hai người vẫn không trong sạch, trong lòng cô sẽ có loại cảm giác áy náy làm kẻ thứ ba.
Mặc dù từ ý nghĩa nào đó mà nói, Hướng Đóa Di mới là kẻ thứ ba chân chính can thiệp vào giữa cô và cậu nhỏ, nhưng dù sao cô ta cũng là vị hôn thê của cậu nhỏ được tất cả mọi người đều đồng ý, mà cô chẳng qua chỉ là cháu gái của anh.