Sầm Hoan vốn tưởng rằng sau khi trải qua đêm qua, giữa cô và cậu nhỏ sẽ không còn gặp nhau nữa. Nhưng không ngờ trong lúc cô nản lòng thoái chí thì lại nhìn thấy hy vọng.
Cô mong mỏi về bữa ăn dưới ánh nến lãng mạn của hai người, cầu cho trời vừa sáng thì bệnh của cô có thể khỏi hoàn toàn. Chỉ là trời không theo ý người, nửa đêm, cơn sốt không dễ gì mới hạ lại trở nên nặng hơn, cả người cô nóng như lò lửa, bị sốt đến mơ mơ màng màng.
Hoắc Đình Đông rời đi sau khi Sầm Hoan đã ngủ, y tá chăm sóc cô phát hiện ra, lập tức gọi điện thoại cho anh. Lúc này anh vừa tắm rửa xong chuẩn bị lên giường, nhận được điện thoại của y tá thì lập tức quay lại bệnh viện.
“Bởi vì cô Sầm ăn thức ăn lạnh nên dẫn đến bị viêm dạ dày cấp tính. Cô ấy sốt cao còn chưa khỏi, cộng thêm đêm trước đó vẫn luôn bụng rỗng, dạ dày rất yếu ớt, chắc là tạm thời sẽ bị cấm ăn thức ăn dầu mỡ và thức ăn lạnh. Nhưng mà phát hiện kịp thời nên tình trạng không tệ lắm.”
Thức ăn lạnh?
Hoắc Đình Đông nhìn về phía đầu giường, sắc mặt đen đi… Vốn dĩ lúc anh đi, bánh kem vẫn còn hai phần ba, nhưng bây giờ chỉ còn lại một phần ba.
Chỉ vì tham ăn một phần ba bánh kem này, Sầm Hoan đã hại mình lại phải nằm trên giường bệnh thêm một tuần.
Liễu Như Lam và Hoắc Hiền từ tỉnh khác về, biết cô nằm viện thì có qua thăm cô một lần. Còn Hoắc Đình Đông thì bởi vì công việc bận rộn, vì vậy mỗi ngày chỉ có thể đến bệnh viện thăm cô vào buổi tối sau khi tan làm.
Hôm xuất viện, Sầm Hoan bảo Đoàn Hoành, người đến đón cô, cùng cô đi thăm cậu cả, nghe Tống Thiên nói sức khỏe của cậu cả hồi phục rất tốt, trong lòng cô vừa vui vừa lo.
Vui là vì sức khỏe của cậu cả có biến chuyển tốt, lo là vì sau khi cậu nhỏ biết sức khỏe của cậu cả tốt hơn rồi, anh sẽ rời khỏi công ty trở về Italy càng sớm hơn. Đến lúc đó cô phải làm sao đây?
Đi ra khỏi bệnh viện, cô bảo Đoàn Hoành đưa cô đến công ty, nhưng Đoàn Hành lại nói với cô rằng từ sáng sớm Hoắc Đình Đông đã đến thành phố A rồi, không có ở trong công ty, nên cô chỉ đành trở về nhà họ Hoắc trước.
Nghe thấy tiếng bước chân của đầu cầu thang, bóng dáng đang ngồi xổm trước cửa đột nhiên đứng dậy, vui vẻ nghênh đón bóng dáng thon dài đang đi về phía này.
“Cậu nhỏ, cậu về rồi à.”
Hoắc Đình Đông nhìn người ốm đi nhiều sau một trận bệnh, hơi nhíu mày: “Vừa mới xuất viện, sao không nghỉ ngơi nhiều hơn?” Sau đó không đợi cô mở miệng, anh lại nói: “Không phải đã nói là đừng có ngồi xổm trước cửa nhà cậu nữa sao?”
Sầm Hoan bĩu môi: “Nhưng cậu cũng từng nói là không được cậu cho phép thì không được vào nhà cậu mà.”
Hoắc Đình Đông nhìn cô một cái, đi lướt qua cô mở cửa.
Sầm Hoan ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ trên người anh, hơi ngạc nhiên: “Cậu nhỏ, cậu uống rất nhiều rượu à?”
Hoắc Đình Đông không trả lời cô, đi thẳng vào nhà.
Sầm Hoan đi theo vào, đóng cửa lại, thấy anh lấy bộ đồ từ trong tủ áo rồi đi vào phòng tắm, một lúc sau cô nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước chảy, trong đầu bất giác lại hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp anh trong phòng tắm nhà cô.
Sầm Hoan bỗng chốc cảm thấy nghẹt thở, hai má nóng bừng lên, vội vàng vỗ lên mặt mình ngăn cản bản thân tiếp tục suy nghĩ bậy bạ.
Khi Hoắc Đình Đông bước ra từ phòng tắm thì thấy mặt cô đỏ một cách khác thường, giống như đang nghĩ đến gì đó, sắc mặt anh hơi không tự nhiên, ăn mặc chỉnh tề rồi mới nói: “Đi thôi, đi giúp cháu thực hiện điều ước sinh nhật thứ hai.”
Sầm Hoan kinh ngạc: “Bây giờ sao?”
“Cháu không muốn đi?”
“Không, ý của cháu là bây giờ có trễ quá không?” Đã sắp nửa đêm rồi, hơn nữa dường như anh còn uống rất nhiều rượu.
“Không trễ.” Chỉ cần vẫn còn kịp dứt ra, thì không bao giờ là trễ.