Sầm Hoan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cô thực sự nghi ngờ liệu có phải anh bị yêu quái quỷ thần nào đó nhập không.
Và dáng vẻ vô cùng sợ hãi của cô đã khiến cho Hoắc Đình Đông tìm thấy bóng hình của cô nàng tomboy tóc ngắn trong dòng trí nhớ của mình từ người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Quả thực là cô đã thay đổi quá nhiều, lúc Hồ Nhậm Hải gọi cô, vào khoảnh khắc cô quay người lại nhìn, anh không dám chắc chắn người phụ nữ trước mặt có phải là cô hay không.
“Mấy ngày trước cậu mới đến thăm bố mẹ cháu, nhưng không nghe họ nhắc đến việc cháu trở về.” Anh khẽ nói rồi đột nhiên chuyển chủ đề: “Có phải cháu bảo họ không nhắc chuyện này trước mặt cậu không?”
Sầm Hoan sửng sốt sau đó lại nghe anh nói: “Cháu làm như vậy là vì sợ cậu biết việc cháu trở về sẽ đến tìm cháu hay là cháu sợ không thể kìm chế được đến tìm cậu? Hả?”
Ánh mắt anh sắc bén như dao, lời anh nói cùng vậy, Sầm Hoan không khỏi cảm thấy bối rối, cô rõ ràng là không thể chống đỡ nổi.
“Giờ là thời gian làm việc, mong cậu Hoắc đừng nói về chuyện riêng làm ảnh hưởng đến công việc của cháu.” Cô rời ánh mắt rồi lạnh lùng đi về phía phòng chẩn đoán của mình.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, mỗi bước giống như đang giẫm lên trái tim cô khiến lòng cô đau nhói.
Vốn cho rằng gặp lại anh, cho dù cô không thể chào hỏi với anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra thì ít nhất cảm xúc của cô sẽ không dao động vì những lời nói và hành động của anh.
Nhưng tại sao trái tim vẫn đau đến thế?
Sao vẫn đập thình thịch vì sự xuất hiện của anh?
Tần Qua nói trong tim cô luôn có anh, lúc đó cô phản bác lại nhanh như vậy là vì thực sự trong lòng cô không có anh hay là vì chột dạ?
Cô đẩy của phòng chẩn đoán rồi đi vào, Hoắc Đình Đông đi theo sau rồi đóng cửa lại.
Sầm Hoan ngồi xuống chỗ của mình rồi nói với giọng điệu công tư phân minh: “Không biết bố của bạn cậu Hoắc...”
“Sầm Hoan, cháu nhất định phải tỏ ra xa lạ với cậu như vậy sao?” Mở miệng ra là gọi cậu Hoắc, mấy năm ra nước ngoài cô đã quên mất cách xưng hô với anh rồi đúng không?
Động tác cầm bút của Sầm Hoan cứng lại, cô ngước mắt lên nhìn nhưng không nói gì.
Năm đó ở trước cổng bệnh viện cô đã nói với anh sau này hai người không còn liên quan gì với nhau nữa, trở thành hai người xa lạ, nếu như anh vẫn còn nhớ câu nói này thì không nên hỏi cô như vậy.
Còn cô chẳng qua chỉ đang thực hiện lời hứa ban đầu của mình mà thôi, đồng thời cô cùng đang vạch ra ranh giới rõ ràng giữa hai người để không lặp lại những sai lầm tương tự.
“Mấy năm nay ở nước ngoài cháu sống có tốt không?”
Thấy cô im lặng anh lại hỏi rồi bước đến trước mặt cô từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt anh dừng lại ở khuôn mặt nhỏ nhắn đang thương của cô.
Sầm Hoan bắt gặp ánh mắt của anh và trong khoảnh khắc đó dường như cô đã nhìn thấy sự thương hại trong đôi mắt này.
Nhưng cô ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
Dù anh có đối xử với cô thế nào cũng được, ghét cũng được hận cũng được nhưng không thể nào có sự thương hại.
Cô thu lại ánh mắt rồi lạnh lùng nói: “Lúc nãy cháu đã nói rồi cháu đang trong giờ làm việc, nếu như cậu Hoắc không muốn nói chuyện với cháu về bệnh nhân thì xin thứ lỗi cháu không có thời gian để tiếp, cháu còn rất nhiều việc phải làm.”
Một Sầm Hoan như vậy là điều mà Hoắc Đình Đông chưa từng nhìn thấy trước đây.
Trước đây cô luôn bám theo sau anh giống như một cái đuôi.
Cô ngây thơ hoặc cứng đầu, xinh đẹp hoặc quyến rũ, nhưng cô chưa từng lạnh nhạt như bây giờ, cách xa anh như vậy, coi anh như người qua đường.
Anh lặng lẽ nhìn cô rồi một lúc sau mới quay người rời đi.
Sầm Hoan nhìn về phía cửa, cô vẫn đang đắm chìm trong sự bàng hoàng đầy nặng nề và bất ngờ, đợi đến khi cô nhận ra anh đã rời đi cô mới nhớ ra chuyện bệnh nhân mà Hồ Nhậm Hải đã đề cập với cô.
Xem ra cô phải tự mình đến quầy y tá để kiểm tra thông tin tư vấn của bệnh nhân.
Nghĩ vậy cô bèn đứng lên nhưng còn chưa kịp di chuyển thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cô khựng lại rồi nói: “Mời vào.”
Cửa được mở ra, Hồ Nhậm Hải đi vào: “Bác sĩ Sầm, bệnh nhân lúc nãy mà tôi nhắc đến do bác sĩ Lục tiếp nhận nên cô không cần lo lắng nữa.”
Sầm Hoan hơi sững sờ cô nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”
“Là cậu Hoắc yêu cầu đổi bác sĩ còn tình hình cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ, có khả năng là bệnh nhân biết cô là bác sĩ nữ nên mới yêu cầu cậu Hoắc đổi người.”
Nếu như bình thường thì Sầm Hoan đương nhiên sẽ không bận tâm chuyện bệnh nhân đổi bác sĩ hay không nhưng bây giờ người muốn đổi cô là Hoắc Đình Đông, hành động này khiến cô nghi ngờ là anh đang cố ý nhắm vào cô.
“Bác à, cháu đã nhờ chủ nhiệm khoa nội tiết sắp xếp bác sĩ giỏi nhất ở đây để kiểm tra toàn diện cho bác, bác đừng lo lắng quá, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.” Hoắc Đình Đông an ủi Hướng Vanh, người đang nằm trên giường bệnh với vẻ mặt đau khổ.
“Đình Đông, bố tôi thực sự không sao chứ?”
Hướng Đóa Di kéo tay anh lo lắng hỏi.
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô ta, anh không trả lời mà nói: “Lát nữa có bác sĩ đến kiểm tra cho bác, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, công ty còn có việc tôi đi trước đây, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!