*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã qua một tháng. Khoảng thời gian này, Đào Thu Hạnh cũng đã quen với việc bị Phạm Anh Kiệt áp bức, sai bảo. Hắn giờ đã đến công ty đi làm lại, thời gian ở nhà không nhiều, vì vậy cô cũng đỡ vất vả hơn, còn có lúc nhàn nhã nói chuyện riêng với những người hầu trong biệt thự. Cuộc sống tương đối yên ổn.
Sau một tháng, vết thương ở chân của cô đã lành, lớp da mới mọc lên tạo thành một vết sẹo nhỏ. Nhìn dấu vết trên đùi phải, cô thở dài một hơi, tiếc nuối cho đôi chân vốn không tì vết của mình.
Khi biết chân Đào Thu Hạnh liền sẹo, Phạm Anh Kiệt bắt cô phải mặc váy ngắn, để hắn có thể nhìn rõ vết sẹo hơn. Mỗi khi cô đứng làm việc, hai mắt hắn đều dán chặt vào bắp đùi cô, ánh
mắt lóe lên quang mang mờ ám làm cô cùng cả mình, da gà da vịt nổi hết lên. Có mấy lần, hắn túm cổ đè xuống giường, vén váy cô, vuốt ve vết sẹo, dáng vẻ biến thái hề hề. Cô sợ hãi vô cùng, vùng vẫy trong vô vọng, chỉ muốn lập tức chạy thoát khỏi hẳn. Cô không hiểu tại sao hắn phải cố chấp với vết sẹo kia đến thế? Đúng như Phùng Gia Huy nói, tâm lý của tên này chắc chắn có vấn đề.
Đỗ Duy Hưng đến tìm Phạm Anh Kiệt bàn công việc, tình cờ nhìn thấy cô cúi người lau dọn. bàn ghế. Ánh nắng ban mai chiếu rọi trên gương mặt xinh đẹp, má phấn ửng hồng rực sáng. Chiếc váy ngắn mỏng manh bị kéo cao lên theo động tác của cô, để lộ ra đôi chân trắng noãn. Thậm chí hắn còn thấy thấp thoáng quần bảo hộ dưới làn váy đung đưa.
Đỗ Duy Hưng hơi đỏ mặt quay đi, nắm tay giơ trước miệng, ho nhẹ một tiếng. Hắn ra vào hộp đêm rất nhiều lần, những cô gái ăn mặc hở hang, gợi cảm cũng gặp không ít. Nhưng chưa lúc nào hắn lại cảm thấy xấu hổ như thế này. Có lẽ nhìn cô nhỏ bé như học sinh, trong lòng liền sinh ra cảm giác tội lỗi với mầm non của tổ quốc. Đào Thu Hạnh chẳng hiểu gì cả, cô đứng thẳng dậy, tay vẫn cầm máy hút bụi mini, ngu ngơ nhìn hắn. Cô không biết dáng vẻ vừa rồi của mình rũ, hấp dẫn đến nhường nào.
Phạm Anh Kiệt thấy một màn này, mặt đen như đột nồi, hai mắt trừng lớn, âm trầm nói với Đỗ Duy Hưng: “Cậu sang thư phòng chờ tôi một lát”
Đỗ Duy Hưng xoa xoa cánh mũi, gật đầu, lập tức ra khỏi phòng. Hắn vừa rồi chỉ là vô tình nhìn cô thôi. Nhưng nghe giọng điệu của Phạm Anh Kiệt, hắn biết ông chủ của mình đang rất không vui. Thế nên hắn không chần chờ, nhanh chóng rời đi.
Cánh cửa đóng lại, Phạm Anh Kiệt quắc mắt nhìn về phía cô, trong mắt không giấu nổi vẻ giận dữ lan tràn. Hắn túm chặt cổ tay Đào Thu Hạnh, đẩy cô ngã trên ghế sô pha, lớn tiếng quát mắng: “Cô có biết phép tắc là gì không hả? Trước mặt đàn ông khác liền bày ra dáng vẻ câu dẫn”
“Tôi câu dẫn người khác khi nào chứ? Anh đừng có tự ý quy chụp tôi được không?” Đào Thu Hạnh nhướn mắt lên, bực mình nói. Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt quả thật vô lý đến cực điểm. Cô giật tay hắn ra, cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay to lớn của hắn bóp chặt đến phát đau.
Thái độ đối kháng của Đào Thu Hạnh càng làm cho Phạm Anh Kiệt tức giận. Cô đối với hắn lúc nào cũng là vẻ mặt chống đối, không cam tâm tình nguyện. Trong khi với những người đàn ông khác, cô luôn tỏ ra điềm đạm xinh đẹp. Vừa rồi, trước mặt Đỗ Duy Hưng, cô còn cố ý cúi người, để lộ ra những đường cong mê hoặc. Đây chính là ngang nhiên dụ dỗ người đàn ông khác. Hoàn toàn không coi chủ nhân như hắn ra gì.
Nghĩ đến đây, trong mắt tối đen như mực lại bừng lên lửa giận, hắn túm chặt lấy bả vai cô: “Tôi cầm cố không được gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào khác” Âm vực lạnh lẽo cất lên, đem mệnh lệnh bá đạo của hắn hạ xuống. Hắn hạ một tay xuống dưới chân cô, sờ vào chiếc váy xếp ly nói: “Còn bộ váy này, chỉ được mặc cho tôi xem, tuyệt đối không được mặc khi gặp người khác, hiểu chưa?”.
Giọng nói lạnh lùng cường thể mang ý ép buộc khiến Đào Thu Hạnh hoảng sợ. Ngón tay của cô run run bầu chặt vào chân váy mềm mại. Đôi mắt to đẹp chớp động nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hung dữ của hắn, đôi môi nhỏ nhắn chu lên, phun ra mấy chữ: “Anh bá đạo vừa thôi”
Phạm Anh Kiệt luồn tay qua làn váy, vuốt ve phần đùi trơn mịn, còn cố tình day day vết sẹo nhỏ trên người Đào Thu Hạnh. Cô giữ chặt tay hắn lại, hất ra khỏi đời mình. Sự đụng chạm của hắn làm cô không thoải mái.
“Đã nhớ chưa?”
Phạm Anh Kiệt lạnh lùng hỏi lại cô, dường như muốn chính tại nghe thấy câu trả lời mới vừa lòng. Cuối cùng trước khi thể mãnh liệt của Phạm Anh Kiệt, cô thỏa hiệp gật đầu. Hắn hừ một tiếng, buông tay thả cô ra, trừng cố như cảnh cáo rồi sải bước đến thư phòng.
Phạm Anh Kiệt đi rồi, Đào Thu Hạnh mới thả lỏng thở ra, xoa nắn bả vai bị hắn bóp chặt từ nãy đến giờ. Tên điên này luôn có những phản ứng khác thường, vô duyên vô cớ nổi giận với cô. Cô thật sự không hiểu, cô đắc tội với hắn chỗ nào chứ? Còn bắt cô chỉ được mặc váy ngắn cho hắn xem, còn người khác thì không? Tâm lý chiếm hữu biến thái. Cô còn chẳng muốn mặc váy ngắn cho ai xem cả.
***
Sau khi bán Đào Thu Hạnh đi thu được một món tiền, Đào Thúy Phương và Đào Ngọc Lan chia nhau ra ăn chơi, tiêu xài. Đặng Xuân Quý thấy Đào Ngọc Lan có tiền, bèn dụ cô ta đem tiền cho mình cùng nhau hưởng thụ.
Suốt một tháng ăn chơi, nướng sạch vào cờ bạc, Đặng Xuân Quý rơi vào cảnh nợ nần, túng thiếu. Gã ta như thường lệ hẹn Đào Ngọc Lan ra khách sạn vui vẻ, sau đó bắt đầu chiêu bài tán tỉnh mọi tiền từ cô ta.
Nhưng hôm nay, cô ả lại nói với gã, cô ta không còn tiền nữa rồi. Mặc cho gã ta ngon ngọt dụ dỗ, Đào Ngọc Lan vẫn lắc đầu nói không có tiền. Đến lúc này, Đặng Xuân Quý bắt đầu lộ ra bản chất khốn nạn của mình. Gã cầm lấy túi xách của Đào Ngọc Lan ngang nhiên lục lọi. Khi thấy trong ví tiền chỉ còn sót mấy trăm nghìn, gã lấy tất cả, nhét vào túi quần mình, quăng chiếc túi lại. vào mặt cô ta nói: “Mày nghèo đến mức chỉ có vài đồng bạc lẻ thế này à?”
Đào Ngọc Lan đâu phải hạng dễ dàng bị người ta bắt nạt. Cô ta gạt tóc sang hai bên, đứng thẳng dậy, chỉ tay vào mặt gã quát: “Chê ít thì trả lại đây. Loại bám váy đàn bà mà còn đòi hỏi”
Đặng Xuân Quý nổi khùng xông tới, không thương tiếc cho cô ta một cái bạt tại như trời
giáng. Mặt Đào Ngọc Lan lệch sang một bên, còn lằn nguyên dấu đỏ năm đầu ngón tay. Cô ta ôm mặt, nghiến răng nghiến lợi quay lại, hai mắt đỏ ngầu, hung hăng chửi mắng: “Mày dám đánh tao? Đồ khốn, mày đánh tao hả? Tao đánh chết mày” Cô ta với lấy chiếc gối trong tay, điên cuồng đập vào người Đặng Xuân Quý, vừa đập vừa văng tục.
Đặng Xuân Quý dễ dàng kiềm chế được Đào Ngọc Lan, gã ta giật phăng chiếc gối ném. xuống đất. Hai tay Đào Ngọc Lan mất đi điểm tựa, nhào vào ngực gã, nắm tay nhỏ giơ lên, đầm thùm thụp vào lồng ngực to dày. Gã bắt lấy hai tay cô ta, đẩy mạnh xuống giường, không kiên nhẫn nói: “Con đàn bà điên khùng. Chia tay đi. Đừng có lảng vảng bên người tạo nữa.”
Đào Ngọc Lan từ trên giường bò dậy, gương mặt giận dữ vặn vẹo, hét thẳng vào mặt gã: “Nếu vậy, mày đem tiền tạo đưa cho mày ăn chơi, mua sắm, trả hết lại cho tao”
“Mày đang mơ đấy à?” Đặng Xuân Quý nhếch mép cười khẩy, gã vỗ vỗ mặt Đào Ngọc Lan mấy cái, bạc bẽo nói: “Lúc ngủ với tạo sao không thấy mày kêu ca gì? Tao vất vả phục vụ mày như thế, đây coi như trả công cho tao. Nếu không phải do mày mồi chài tạo lên giường, tạo đầu có ngu mà đá con Hạnh. Giờ nó kiếm được thằng thiếu gia bao nuôi, nếu như tạo không bỏ nó, có khi vẫn được chơi nó, lại còn có tiền”
“Không thể nào. Tạo với mẹ bán nó cho một lão già. Sao lại có thiếu gia ở đây?” Đào Ngọc Lan nhanh chóng phản bác, trong mắt lướt qua vài tia hoang mang.
Đặng Xuân Quý cười gằn, khoanh tay nói: “Tao mới gặp nó tháng trước, mua rất nhiều đồ hiệu xách về” Tới đây, mặt gã sầm xuống, nghĩ đến cảnh Phạm Anh Kiệt thẳng tay đánh gã trước mặt bao nhiêu người, gã lại tức sôi máu. Gã thề, có ngày gã sẽ cho thằng ôn con kia một trận ra tro.
Đào Ngọc Lan lắc đầu quầy quậy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao có thể? Cái đứa nhặt từ bãi rác bẩn thỉu như nó lại có thể tìm được trai trẻ bao nuôi. Còn tạo...” Cô ta ngoảnh mặt nhìn Đặng Xuân Quý, oán hận nói: “Sao tao lại vớ phải loại rác rưởi như mày?”.
Gà ta cười phá lên, túm cổ cô ta, cất giọng khinh bỉ: “Mày nói tạo là rác rưởi, trong khi chính mày là người tìm mọi cách để quyến rũ tạo lên giường. Mày cũng đâu có khá hơn tạo. Lúc nào cũng khinh thường đứa em mày. Rồi sao? Giờ nó ngon hơn, sung sướng hơn mày. Mày không bằng nó, không bằng một đứa bần hèn chui ra từ bãi rác”
Những lời sỉ