Cao ốc tập đoàn SR
“Đây là cà phê của cô. Anh Kiệt đang bận tiếp khách, cô có thể đợi một lát hoặc dời lịch sang ngày mai” Đỗ Duy Hưng cúi người, đặt tách cà phê nóng hổi lên bàn, chuyên nghiệp xoay đĩa, hướng tay cầm về phía cô gái đang ngồi trên ghế.
Vân Nhi mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn. Tôi ngồi đợi cũng được”
“Vậy cô ngồi đây. Tôi không làm phiền cô nữa” Đỗ Duy Hưng nói xong liền rời đi.
Vân Nhi nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, vị cà phê thơm phức lan tỏa trong khoang miệng, đẳng ngọt vừa đủ. Vừa nhâm nhi, cô vừa đưa mắt quan sát xung quanh. Phòng họp thiết kế khá đơn giản, chỉ có bàn ghế, màn hình chiếu, loa góc tường, tuyệt nhiên không có thêm nội thất dư thừa nào. Giống như mục đích của nó, để họp bàn công việc.
Vân Nhi ngồi đợi hơn nửa tiếng, Phạm Anh Kiệt mới đẩy cửa kính bước vào. Thấy cô đứng lên chào hỏi theo lễ, hắn từ tốn nói: “Xin lỗi. Để có đợi lâu rồi”.
Vân Nhi lắc đầu, tỏ ý không sao. Đi gặp đối tác, mình cần đối phương, đợi chờ cũng là chuyện bình thường, kí được hợp đồng mới là quan trọng. Cô ngồi đối diện hắn, nở nụ cười hòa nhã: “Tổng giám đốc Kiệt bận rộn như vậy, em đến mà không hẹn trước, thật thất lễ quá”
Khóe môi Phạm Anh Kiệt hơi nhếch lên cười nhẹ, hắn khoanh tay trên bàn, mười ngón tay. đan xen nhau: “Không sao. Tôi cũng rất muốn biết, dự án tiếp của Hùng Gia muốn chúng tôi đầu tư sẽ như thế nào?
Vân Nhi hiểu ý hắn, mục đích hắn tiếp chuyện cô chỉ là để bàn công việc. Phủ đầu nhanh chóng, không cho cô cơ hội để nói lấy vài câu xã giao. Người đàn ông này đúng như trong lời đồn, không thích qua lại với phụ nữ, chỉ chú tâm vào chuyện làm ăn. Trên thương trường, hắn tuyệt đối không khoan nhượng bất cứ ai. Người đàn ông như vậy rất dễ dàng khơi gợi mong muốn chinh phục của phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ như cô.
Vân Nhi rút tập hồ sơ trong cặp ra, hai tay đưa cho hắn, lịch sự nói: “Đây là dự án xây dựng khu trung tâm thương mại ở phía Nam. Mời anh xem qua”
Phạm Anh Kiệt nhận lấy, chậm rãi mở ra xem. Vân Nhi nhìn hắn, cố gắng thông qua sắc mặt cũng như cử chỉ để phán đoán ý nghĩ của người đàn ông trước mắt này. Nhưng từ đầu đến cuối, Phạm Anh Kiệt luôn tỏ thái độ lãnh đạm, chăm chú xem hợp đồng. Ánh mắt hắn vẫn mơ hồ toát lên vẻ lạnh lùng, hờ hững, khiến người ta không thể nào nhìn ra hắn đang suy tính điều gì.
Trong lòng cô không khỏi bất an, đôi mắt đẹp dần hiện lên vẻ lo lắng. Dưới ngăn bàn, lòng bàn tay Vân Nhi đã đổ mồ hôi, cô vô thức chà xát đầu gối.
Dự án này tuy không quá lớn nhưng lại là một ván cược đối với Hùng Gia, nó sẽ giúp Hùng Gia tạm thời xoay chuyển được tình thế, lợi dụng danh tiếng của S.R để có thể vay thêm vốn ngân hàng. Tình trạng khó khăn của Hùng Gia, cô và bố cô đều cực lực che giấu. Bề ngoài bọn
họ là tập đoàn lớn, nhưng thực chất chỉ là cái vỏ rỗng. Nếu không hợp tác với Phạm Anh Kiệt, cô chỉ có thể cắn răng làm giao dịch đến với Hữu Phong, vay tiền với lãi suất cắt cổ, nói không chừng còn bị thâu tóm luôn cả cơ nghiệp.
Vân Nhi cố tỏ ra điềm tĩnh, khuôn miệng xinh xắn nở nụ cười tự tin, đưa ra lý lẽ thuyết phục Phạm Anh Kiệt: “Phía Nam đang được chú trọng đầu tư cơ sở hạ tầng để phát triển, tốc độ đô thị hóa cực nhanh. Bên thành phố còn tiếp tục đẩy mạnh hoạt động du lịch ở đây. Em đảm bảo, chỉ sau hai năm, đây sẽ trở thành khu vực sầm uất nhất. Nếu vậy, một khu trung tâm thương mại lớn chính là địa điểm mua sắm, giải trí lý tưởng”
- Nhận thấy ánh mắt hứng thú của Phạm Anh Kiệt, Vân Nhi chỉ vào bản đồ quy hoạch của mình, tiếp tục nói: “Vị trí này rất thuận lợi, nằm ngay trên trục đường chính qua lại, gần với các tòa chung cư và khu công viên giải trí. Đó là nơi hợp lý nhất để xây dựng trung tâm thương mại. Về thiết kế tòa nhà, các loại hình dịch vụ có thể khai thác, em đều ghi rất rõ trong dự án”
Phạm Anh Kiệt cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô có vài phần thưởng thức: “Vân Nhị tiểu thư nắm bắt xu hướng phát triển cũng thật nhanh. Nhưng cô biết đấy, chừng này vẫn chưa đủ thuyết phục tôi. Những cái cô nói chỉ mơ hồ trên lý thuyết, tôi cần những thứ thật cụ thể.”
Vân Nhi biết, đây là hắn đã đồng ý cho cô cơ hội. Cô nhanh chóng đưa ra bảng phân tích số liệu cụ thể cho hắn, bắt đầu triển khai toàn bộ, về cả lượng vốn đầu tư, đánh giá khả năng hoàn vốn và sinh lời. Hai người trao đổi tới năm rưỡi chiều, cũng là giờ tan làm. Vân Nhi đề nghị hắn. cùng đi dùng bữa tối rồi bàn bạc tiếp.
Cô chọn một nhà hàng nổi tiếng với các món Tây trong thành phố. Vân Nhi chống tay lên bàn, hai bàn tay đặt lên nhau, như một chiếc vòng nhỏ xinh làm điểm tựa dưới cằm. Cô cười duyên dáng, thanh âm dịu dàng cất lên: “Không ngờ anh cũng thích món Rib-eye giống em. Đây có gọi là tâm tư tương đồng không nhỉ?”
"Trên đời, sở thích giống nhau rất nhiều” Phạm Anh Kiệt không mặn không nhạt đáp một câu. Hắn cầm chai rượu đỏ, chậm rãi rót vào hai chiếc ly thủy tinh. Lớp rượu sóng sánh đong đưa, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Đặt chai rượu sang một bên, hắn ngước mắt nhìn Vân Nhi, khóe môi hơi nhếch lên: “Nhưng tôi nghe nói, Vân Nhị tiểu thư thích Striploin hơn mà nhỉ?”
Vân Nhi họ một tiếng, có chút lúng túng do bị vạch trần. Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp như cũ, nhưng sao cô lại cảm thấy có một tia chế nhạo ở đây. Cô cố ý nói thích Rib-eye, chẳng qua là đã tìm hiểu hắn từ trước. Ai biết được, người ta cũng từng dò xét qua về mình. Cô hơi đảo mắt, nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin ban đầu, cười nói: “Thực ra là em thích cả hai. Không nghĩ đến anh lại có tìm hiểu qua về em đấy.”
“Cũng giống như Vân Nhị tiểu thư, tìm hiểu đối tác trước không bao giờ là dư thừa” Phạm Anh Kiệt nhàn nhạt nói. Hắn nắng chiếc ly chân cao, khẽ nhấp một ngụm rượu, phong thái cực kỳ tao nhã.
Vân Nhi vén tóc ra sau, những ngón tay thon dài lướt qua vành tai tinh tế. Động tác đơn giản nhưng lại lộ ra vẻ cuốn hút lạ thường. Cô vốn có khí chất của một người phụ nữ thông minh, xinh đẹp. Lúc này lại càng thêm vẻ quyến rũ, hấp dẫn.
Cô chống tay, nâng tầm mắt về phía hắn, con người toát lên vẻ cầu hồn đoạt phách: “Anh đừng dùng giọng điệu khách khí với em thể. Đối với em, anh không chỉ là đối tác..” Cô kéo dài giọng, hạ thấp thanh âm, nhẹ bẫng mà đầy ẩn ý buông lời: “Mà còn là đối tượng...” Ba chữ “để
chinh phục” phía sau cô không nói ra, nhưng người như Phạm Anh Kiệt chắc chắn sẽ hiểu.
Phạm Anh Kiệt đối với khiêu khích táo bạo của cô coi như không. Hắn nhàn nhã, thong thả nhập thêm một ngụm rượu, ánh mắt cũng rất bình tĩnh: “Vậy rất tiếc, có lẽ tôi sẽ để cô thất vọng rồi.”
***
Tối đến, căn biệt thự rực sáng ánh đèn. Đào Thu Hạnh ngồi trên thềm cửa, nói chuyện qua lại với mấy người hầu nam trong nhà. Là đóa hoa duy nhất ở đây, cô được hưởng mọi sự ưu ái từ các đấng mày râu, tất nhiên là trừ tên địa chủ độc ác Phạm Anh Kiệt.
Dạo này hắn hay đi sớm về khuya, không có sai bảo cô nhiều, cũng chẳng có thời gian quát mắng. Đào Thu Hạnh mừng lắm, chỉ mong ngày tháng nào cũng trôi qua như vậy.
“Hạnh, tặng cho em” Một người hầu nam làm trong nhà kính, đỏ mặt đưa cho cô một bông hoa hồng. Anh ta đưa bằng hai tay, mặt cúi gằm xuống đất, có vẻ rất xấu hổ.
Mấy người hầu khác cười thích thú, còn buông vài câu trêu chọc, Đào Thu Hạnh e ngại nhận lấy, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn anh”
Mặt anh chàng đó lại càng đỏ hơn, dáng vẻ như thiếu nữ mới hoài xuân, hai tay nắm chặt vạt áo, lí nhí nói: “Không có gì?
Tiếng xe ô tô từ xa truyền tới, mọi người đều biết đó là xe của Phạm Anh Kiệt. Không ai dám lười biếng đứng trò chuyện, vội vàng chạy đi làm việc. Anh chàng kia lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt thoáng hiện lên vẻ luyến tiếc rồi đành nhanh chân rời đi. Đào Thu Hạnh thở dài, cô đứng dậy, phải qua làn váy cho đỡ bụi, chuẩn bị đi vào trong nhà.
“Đứng lại” Tiếng Phạm Anh Kiệt từ phía sau vang lên. Hắn cho tài xế dừng xe, đôi chân dài đặt xuống, sải bước vài ba lượt liền đến cạnh Đào Thu Hạnh. Trước ánh mắt nghi hoặc của cô, hắn giật bông hoa hồng trên tay cô ném xuống đất, dùng mũi giày di thật mạnh.
Đào Thu Hạnh mở to mắt nhìn hắn, trong mắt vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ. Hoa của cô, món. quà của người khác tặng cho cô. Giờ chỉ còn là động vụn nát không ra hình dạng dưới chân hắn. Phạm Anh Kiệt nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại, cất giọng lạnh lùng: “Theo tôi lên phòng, mau”.
Cô cảm thấy hắn như đang tức giận, nhưng cô đâu có làm gì sai cơ chứ? Hắn không hỏi ý kiến cô, liền lấy đồ của cô ra chà đạp, cô đáng lý mới là người cần tức giận đây này.
Đào Thu Hạnh ấm ức đi theo Phạm Anh Kiệt. Vừa vào trong phòng ngủ, hắn liền đóng sập cửa lại, không thương tiếc quăng mạnh chiếc cặp da lên số pha. Hắn nới lỏng cà vạt, tức tối kéo tay cô, ấn mạnh lên tường: “Tôi đã nói cô không được phép lại gần bất kì người đàn ông nào cơ ma."
Khi nãy, Phạm Anh Kiệt nhìn thấy cô vô tư ngồi nói chuyện với những người hầu nam trong nhà, thi thoảng còn nâng tay che miệng cười, đôi chân nhỏ bé trắng muốt buông thả trên bậc cầu thang. Rồi hắn nhìn thấy gì? Cô cười ngượng ngùng nhận hoa từ một tên người người làm. Người phụ nữ này thật đáng giận, ai cho phép cô ta dùng vẻ mặt đó để câu dẫn đàn ông? Ai cho phép cô ta tự ý nhận hoa từ người khác?
Trong nháy mắt, cơn giận bùng nổ khiển Phạm Anh Kiệt chỉ muốn đạp phăng cửa xe, lao tới dạy dỗ lại cô, đồng thời cho đám người hầu kia một trận, nhưng một tia lý trí ngăn hắn lại. Hắn
cố gắng không phát hỏa với cô ngay tại cửa, mà gọi cô lên phòng trừng phạt.
Đào Thu Hạnh hoang mang nhìn Phạm Anh Kiệt, mỗi lần hắn phát giận, đều không chịu nói lý lẽ với cô. Đối diện với hành vi ngang ngược chất vấn của hắn, cô hít sâu một hơi, hơi mím môi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để giải thích cho hắn: “Tôi là người hầu trong nhà, gặp gỡ người hầu khác là chuyện thường tình. Chúng tôi chỉ xã giao vài câu với nhau, coi như bạn bè thôi”.
“Vậy sao? Xã giao mà còn tình tứ cười đùa, rồi tặng hoa hồng?” Thanh âm của Phạm Anh Kiệt trở nên lạnh lẽo, đội con người u tối ghim chặt trên người cô: “Lẳng lơ đùa giỡn với đàn ông mà còn định qua mặt tôi?”.
Lời lẽ xúc phạm của hắn khiến cô vừa tức giận vừa uất ức. Đây không phải lần đầu tiên hắn. quy chụp có câu dẫn đàn ông. Cô không biết hắn có phải bị mắc bệnh hoang tưởng không nữa.
Đào Thu Hạnh đẩy hắn ra, nóng nảy quát lại: “Anh quá đáng vừa thôi. Tôi không phải loại phụ nữ như anh nghĩ. Mà hơn nữa, tôi có tiếp xúc với đàn ông khác thì liên quan gì đến anh chứ?”
“Cuối cùng thì vẫn lộ bản chất thật rồi đúng không?” Phạm Anh Kiệt hừ lạnh một tiếng, sắc mặt dần trở nên u ám: “Nếu cô khao khát đàn ông quá thì tôi có thể giúp cô.”
Dứt lời, Phạm Anh Kiệt cúi đầu, hôn lên môi cô. Nụ hôn mạnh bạo, vồ vập tới khiến Đào Thu Hạnh không kịp phản kháng. Hai mắt cô mở lớn, đầu óc như trống rỗng, cánh môi anh đào đau xót do bị hắn dày xéo thô bạo. Cô cảm thấy rất khó thở, cũng rất khổ sở. Trong khoang miệng tràn ngập hương vị nam tính, bàn tay to lớn của hắn còn áp chặt lên hai bả vai nhỏ bé của cô.
Đào Thu Hạnh như sực tỉnh, cô đẩy hắn ra, lấy tay áo chà xát thật mạnh vào môi mình, như muốn lau đi toàn bộ dư vị của hắn. Đôi mắt cô ngân ngấn lệ, lông mi chớp động, những giọt nước trong suốt tràn qua khóe mắt.
“Cô chán ghét tôi đến vậy sao?” Phạm Anh Kiệt nhìn biểu hiện của cô, khàn khàn nói.
Đào Thu Hạnh căm tức nhìn hắn, ánh mắt rực lửa, chỉ hận không thể thiếu chết tên đàn ông này. Cô nghiến răng nói: “Không chỉ chán ghét mà tôi còn ghê tởm anh. Ghê tởm tới phát nôn”
Khóe môi Phạm Anh Kiệt nhếch lên nụ cười trào phúng, hắn gằn giọng: “Nếu vậy, tôi lại càng muốn cho cô ghê tởm hơn nữa”
Hắn nhanh chóng tiến tới ôm mặt cô kéo sát lại. Nụ hôn lần này còn thô bạo hơn lúc trước rất nhiều. Đào Thu Hạnh điên cuồng phản kháng, hai tay đập loạn xạ vào người hắn, nước mắt lăn dài trên gò má. Mặt cô bị Phạm Anh Kiệt bóp chặt phát đau, đôi môi truyền tới cảm giác tế dại.
Phạm Anh Kiệt nếm được vị mặn chát từ nước mắt cô, hắn dừng lại động tác của mình, rời đi đôi môi nhỏ bé sưng đỏ. Cô yếu ớt run run nép trên tường, gương mặt xinh đẹp phủ đầy nước mắt. Hắn chậm rãi buông cô ra, đấm mạnh lên tường. Bình ổn được cảm xúc trong người, hắn nói với cô: “Trở về đi"
Trong lòng Phạm Anh Kiệt giờ rất loạn. Tại sao hắn lại phải tức giận với cô? Tại sao hắn lại cưỡng hôn cô? Rõ ràng đây vốn không phải tác phong của hắn. Chẳng lẽ do cô quá giống Thanh Tuyết nên hắn sinh ra ảo giác cô và cô ấy là một, rồi tự cho mình cái quyền chiếm hữu cô?
Hắn chỉ không muốn nhìn thấy người có gương mặt giống y hệt Thanh Tuyết ở bên bất kì ai. Đó giống như hắn phải chứng kiến Thanh Tuyết bên người đàn ông khác mà không phải hắn. Phải rồi, chính gương mặt của cô đã làm hắn có những phản ứng kì lạ như thế.