*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, đã hơn một tuần kể từ ngày Phạm Anh Kiệt cưỡng hôn cô. Đào Thu Hạnh từ khi đó liền đóng vai rùa rụt cổ, có thể tránh được Phạm Anh Kiệt lúc nào hay lúc ấy. Cô cũng không dám tiếp xúc qua lại với những người hầu nam, làm xong việc liền chạy về phòng đóng cửa lại.
Hôm nay, Đào Thu Hạnh cảm thấy không khí trong biệt thự có chút ngột ngạt hơn, sắc mặt mọi người đều rất không tốt. Cô không nên nổi tò mò hỏi Trương quản gia: “Bác Trương, có chuyện gì xảy ra ạ? Sao ai trông cũng nặng nề thế?”
Trương quản gia thở dài, ông hơi lắc đầu, giọng nói già nua chất chứa buồn phiền cất lên: “Hôm nay là ngày giỗ của người yêu cậu chủ. Cứ vào ngày này, cảm xúc của cậu ấy rất tiêu cực, hay ngồi uống rượu một mình, rất dễ nổi cáu”
Đào Thu Hạnh không ngờ Phạm Anh Kiệt lại là kẻ si tình, quyến luyến người yêu như thế. Cô kéo tay áo Trương quản gia tiếp tục hỏi: “Sao cô ấy lại mất hả bác?”
“Cô ấy gặp tai nạn cách đây ba năm trước ở trên biển”
“Cô ấy trông như thế nào? Có phải rất xinh đẹp không?” Đào Thu Hạnh nghiêng đầu nhìn ông hói.
Trường quản gia khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn cô tràn đầy phức tạp, trong lòng thầm nghĩ "Cô gái ấy không chỉ xinh đẹp mà còn giống y hệt cháu". Không muốn tiếp tục chủ đề này, ông đặt chiếc khay nhỏ đựng trà giải rượu lên tay cô: “Cháu mang lên cho cậu chủ đi”.
Đào Thu Hạnh nhân mày, bày ra bộ dạng không tình nguyện, phụng phịu nhận lấy. Lúc này, tâm trạng của Phạm Anh Kiệt rất tệ, có khi nhìn thấy cô lại không vừa mắt, thậm chí cho cô vài roi cũng nên. Nhưng trong nhà, việc hầu hạ hắn được phân phó cho cô, cho dù cô không muốn cũng phải làm.
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ rực dưới chân trời. Trong không gian tĩnh lặng hôn ám, Phạm Anh Kiệt ngồi bệt dưới đất, tựa lưng vào thành giường, xung quanh la liệt vỏ rượu rỗng. Áo sơ mi nhăn nhúm, tùy ý cởi bỏ ba cúc áo, trái ngược với phong cách chỉn chu hàng ngày. Đôi mắt sắc bén thu hồi lại khí thế lạnh lùng, do tác động của cồn mà trở nên mơ hồ, tan rã. Gương mặt anh tuấn hơi phiếm hồng, cả người tỏa ra nồng nặc mùi rượu. Hắn giống như một con ma men say xỉn, hoàn toàn mất đi mục đích sống, chỉ biết lấy rượu làm bạn.
Đào Thu Hạnh lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng bệ rạc, nhếch nhác của Phạm Anh Kiệt. Cằm hắn lún phún râu mới mọc, có lẽ đã hai hôm chưa cao. Hắn cầm chai rượu trên tay, một đường dốc thẳng vào miệng. Lớp rượu đỏ chảy từ cằm dọc theo cổ, thấm ướt vào áo.
Đào Thu Hạnh đặt khay trà xuống bàn, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Phạm Anh Kiệt, vươn một tay huơ huơ trước mặt hắn: “Này, anh có ổn không? Tôi mang trà giải rượu cho anh đấy.” Cô chỉ vào ấm trà trên bàn.
Phạm Anh Kiệt ngẩng đầu nhìn cô. Theo góc độ của hắn, đập vào mắt trước tiên là đôi chân thon thả, trắng trẻo của cô. Trên đùi phải, vết sẹo nhỏ chói mắt lập lờ hiện ra.
Đào Thu Hạnh hạ thấp đầu gối, ghé sát mặt lại, bàn tay nhỏ bé lắc nhẹ vai hắn, có chút quan tâm nói: “Anh có làm sao không?”
Phạm Anh Kiệt mơ màng nhìn cô, vết sẹo trên đùi phải cộng với gương mặt xinh đẹp này không ngừng đánh thức tâm trí hắn. Hắn lờ mờ nghe thấy tiếng gọi của một người con gái. Khuôn mặt Đào Thu Hạnh biến đổi ảo diệu trong mắt hắn, dần dà trở thành Trịnh Thanh Tuyết.
Phạm Anh Kiệt bật dậy ôm chầm lấy cô, cánh tay rắn chắt siết chặt cô vào lồng ngực rộng lớn của mình. Hắn vùi đầu vào tóc cô, chóp mũi vấn vương những sợi tóc đen mượt, ra sức hít ngửi mùi thơm ngọt ngào, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tuyết, là em đúng không?” Thanh âm khàn khàn lại có chút run rẩy sung sướng.
Đào Thu Hạnh bị hắn làm cho sợ hết hồn. Khi nghe thấy cái tên xa lạ từ miệng hắn thốt lên, cô đoán là hắn say rượu nhận nhầm cô thành người khác. Cố lách mình khỏi vòng ôm của hắn, cô nhẹ nhàng nói: “Anh say rồi. Tôi tên Hạnh, không phải là Tuyết”
Nhưng Phạm Anh Kiệt không để ý đến lời giải thích của cô. Hắn chỉ biết hành động giãy giụa trốn tránh đó khiến hắn mặc nhiên nảy sinh cảm giác muốn chiếm giữ thật chặt. Chỉ sợ một giây thả lỏng tay, Tuyết của hắn liền biến mất.
Nghĩ đến việc có thể mất cô, Phạm Anh Kiệt liền ôm Đào Thu Hạnh xoay người, ngã nhào lên chiếc giường lớn. Thân thể to lớn của hắn đè ép khiến cô ngộp thở. Cô chống tay lên ngực hắn, đuôi lông mày nhăn lại, bực tức nói: “Anh điên à? Anh nặng như vậy, đè bẹp cả người tôi rồi. Mau đứng lên”.
“Tuyết, đừng bỏ anh. Anh sẽ không để em đi.” Phạm Anh Kiệt mặc kệ Đào Thu Hạnh, hắn chôn mặt vào cần cổ cô hồn cắn, bàn tay to lớn bắt đầu lần mò trên người cô. Lúc này, Đào Thu Hạnh thực sự hoảng sợ, cô biết hắn định làm gì với mình.
"Anh cút ra ngoài mau” Cô hoảng hốt hét lên, hai tay vồ lấy, ghìm lại bàn tay đang làm loạn của Phạm Anh Kiệt, gắng gượng đẩy hắn ra ngoài. Nhưng so với thân hình cao lớn nặng gần gấp đôi mình, sức cô nhỏ bé chẳng thể thoát khỏi vòng vây của hắn.
“Tuyết, đừng phản kháng anh. Để anh yêu em được không?” Phạm Anh Kiệt bất giác thì thào, tóm chặt lấy cánh tay cô đưa lên cao, cả người áp chặt lấy cô, không có khe hở. Đào Thu Hạnh như bị ghim chặt trong gông cùm của hắn.
Phạm Anh Kiệt bắt đầu hôn liếm, dọc một đường từ cổ lên cằm, chạm đến đôi môi mềm mại của cô. Đào Thu Hạnh nghiêng đầu né tránh, cắn chặt môi, tuyệt nhiên không để hắn có cơ hội tấn công. Sự chống đối này khiến Phạm Anh Kiệt tức giận, hắn thả tay, nắm chặt lấy khớp hàm cô, ép cô mở miệng nhận lấy.
Đôi môi nóng rực của hắn hạ xuống, quấn lấy cô. Nụ hôn sâu vẫn thô bạo như lần trước, mặc cho cô lắc đầu trốn tránh, hắn vẫn sẽ tìm đến, mạnh mẽ dây dưa. Bàn tay còn lại cũng không an phận, hắn luồn qua làn váy ngắn mỏng manh, chạm tới vết sẹo trên đài phát, vuốt ve điên cuồng. Đào Thu Hạnh hít thở không thông, cựa quậy thân mình giấy ra, kinh sợ mà kêu lên: “Dừng lại”.
Phạm Anh Kiệt nhìn cô bằng ánh mắt phủ kín âm dục, hắn kéo mạnh chiếc váy của cô xuống
rồi giật bung cúc áo sơ mi. Cơ thể Đào Thu Hạnh khẽ run rẩy, đôi mắt to tròn hiện lên vẻ sợ hãi tột độ. Cô yếu ớt van xin: “Anh làm ơn tha cho tôi. Tôi không phải quyết của anh đâu.”
Mắt cô ửng hồng, bao phủ một tầng hơi nước dày đặc. Lông mi dài rung rung chớp nhẹ liền khiến cho nước mắt chảy dài. Phạm Anh Kiệt dời môi đến vành tai nhỏ xinh của Đào Thu Hạnh cắn nhẹ một cái, cả người cô run lên bần bật. Bàn tay của hắn lần mò, chuẩn bị thoát đi chiếc quần lót nhỏ trên người cô.
Đào Thu Hạnh cảm thấy tay chân lạnh toát, cảm giác nguy cơ ập đến làm cô không tự chủ được hét lên: “Không. Dừng lại”
Cô quơ tay ra xung quanh, tình cờ chạm đến chiếc đèn ngủ bằng sứ. Bàn tay nhỏ bé chới với nắm lấy, đập mạnh vào đầu Phạm Anh Kiệt. Va chạm trong nháy mắt diễn ra, chiếc bình sứ vỡ tan, trên đầu hắn xuất hiện những dòng máu đỏ thẫm.
Cú đập này khiến Phạm Anh Kiệt tỉnh táo lại, hắn trừng mắt nhìn cô gái nằm bên dưới. Thanh tỉnh nhận ra không phải Trịnh Thanh Tuyết, trong hắn có một tia mất mát đớn đau.
Đào Thu Hạnh ôm chặt tay, đôi mắt vừa đỏ vừa ướt, rấm rứt khóc. Phạm Anh Kiệt sờ vào đầu mình, màu đỏ chảy đầy tay. Hắn lắc đầu, xua tan cơn choáng váng, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, trong đó có vài phần bối rối, hối hận: “Tôi xin lỗi. Tôi say quá không kiềm chế được”
Đào Thu Hạnh không đáp lại hắn, nước mắt ủy khuất lại càng tuôn ra nhiều hơn. Cô ôm chặt mình, run rẩy khóc: “Anh cút đi. Đồ ghê tởm”
Phạm Anh Kiệt biết mình không đúng, hắn vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng khóc. Tôi không cố ý cưỡng ép cố”
Đào Thu Hạnh gạt tay hắn ra, cứ ôm lấy mặt khóc nức nở. Cô mới không cần loại mặt người dạ thú như hắn an ủi. Đây không phải lần đầu tiên hắn có ý định giở trò với cô.
Phạm Anh Kiệt nhăn mày, cảm giác khó chịu xuất hiện khiến hắn không thể lý giải nổi. Hắn hỏi cô, âm điệu khàn khàn: “Cô ghét tôi đụng chạm đến người vậy sao?”
“Tất nhiên. Hạng người như anh tôi nhìn thấy chỉ hận không thể tránh xa mười bước. Đừng nói nói là đụng chạm, đứng chung với anh cũng khiến tôi khó chịu” Đào Thu Hạnh lườm hắn, dùng giọng điệu cay nghiệt đáp trả. Những hành động gần đây của hắn khiến cô không thể giữ nổi sự bình tĩnh, điềm đạm vốn có.
Phạm Anh Kiệt cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu tâm can. cô. Hắn nhếch môi: “Thật sao? Cô không nghĩ đến chuyện leo lên giường tôi, một bước lên mây, có thể ăn sung mặc sướng cả đời?”
“Tôi mới không thèm. Tôi chỉ có thể quan hệ với người tôi yêu, với chồng của tôi mà thôi.” Đào Thu Hạnh nâng tầm mắt đối diện hắn đáp.
Đôi mắt Phạm Anh