Lúc Đào Thu Hạnh tỉnh dậy, cô ngơ ngác thấy mình xuất hiện ở một nơi xa lạ. Căn phòng cô đang ngồi có diện tích khá rộng rãi nhưng lại có cảm giác u ám đáng sợ. Cả căn phòng rộng như vậy mà chỉ có duy nhất một bóng đèn nhỏ soi chiếu, tia sáng le lói không thể bao trùm cả không gian.
Cô nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, hai tay, hai chân bị trói chặt, không thể cử động. Cô cố giãy dụa thử thoát ra nhưng không được. Đào Thu Hạnh vô cùng hoảng sợ, trước khi ngất đi có nghe mẹ và chị gái nói bán cô đi. Vậy hiện tại cô đang ở nơi nào? Có phải nơi của bọn buôn người không? Bây giờ cô toàn thân bị trói chặt, làm thế nào để trốn thoát bây giờ?
Đưa mắt quan sát cả gian phòng, chỉ thấy trên tường treo những tấm thảm nhung to dày màu đen đỏ xen lẫn nhau. Còn có kệ tủ chứa một loạt những dụng cụ, chai lọ kì quái không biết tên. Giữa bức tường chính có một tấm dây xích bạc dài vắt ngang, trên đó treo các loại roi da đủ kích thước.
Cô sợ hãi kêu lên thật to để cầu cứu: “Có ai không? Cứu tôi với.” Vừa kêu vừa loay hoay tìm cách gỡ bỏ dây trói trên người. “Cạch” Cánh cửa phòng mở ra, một lão già trung niên bước vào trong. Lão ta mặc một bộ quần áo hưu nhàn, cả người gầy gò, xương xẩu. Nhìn thấy cô đang kêu gào cầu cứu, lão ta cười khẩy, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên những tia dục vọng đen tối. Lão ta chậm rãi tiến vào, lấy một chiếc roi da treo trên tường, vuốt ve dây roi nhìn về phía Đào Thu Hạnh. “Tỉnh rồi sao bé yêu. Chào mừng em đến với thế giới của anh.
Giọng nói già nua khàn đặc cất lên cùng với bộ dạng như quỷ của lão làm Đào Thu Hạnh sợ hãi tột độ. Toàn thân cô căng cứng, mồ hôi lạnh túa ra thấm ướt vào quần áo, cả người run lẩy bẩy. Cô căng thẳng nhìn lão ta, miệng lắp bắp hỏi: “Ông... ông là ai? Sao lại trói tôi vào đây?”
Lão Hoàng nhìn biểu hiện kinh hoảng của cô, trong lòng lại có cảm giác vui sướng không nói lên lời. Lão cười hề hề, các nếp nhăn trên mặt xô vào nhau làm bộ dáng lão càng trở nên đáng sợ.
Đào Thu Hạnh không hề biết rằng, lão ta vốn là một kẻ có thói quen tình dục bệnh hoạn, cuồng SM. Trước khi mua cô, lão đã từng bỏ tiền mua rất nhiều cô gái khác, đa số đều là những cô gái con nhà nghèo, gia đình cần tiền gấp đến để hành hạ, thỏa mãn thú tính của bản thân. Trong căn phòng u tối này, lão ta đã làm ra bao nhiêu chuyện dơ bẩn. Những cô gái đáng thương ấy đều rất thế thảm, không điên dại thì cũng tàn phế. Sau khi hết giá trị, lão ta liền bán đi cho mấy nhà chứa khác.
Lão Hoàng liếm liếm môi, hai mắt như dã thủ không kiêng nể gì dò xét một vòng quanh người cô: “Từ bây giờ tôi sẽ là chủ nhân của em. Để ăn mừng, chúng ta nên bắt đầu trò chơi thôi nào.”
Lão già cất lên tiếng cười biến thái làm Đào Thu Hạnh sởn hết gai ốc, cả người như rụng rời. Cô hoảng sợ, nhích nhích người lùi về sau.
Lão ta chậm rãi lại gần, vung tay quất một roi thật mạnh vào người cô. Đào Thu Hạnh hét lên đau đớn, thân hình nhỏ bé co rúm lại. Khi roi thứ hai vung đến, cô lặn một vòng dưới đất, may mắn tránh thoát. Lão Hoàng già thoảng kinh ngạc rồi cười rộ lên: “Thú vị lắm.
Đào Thu Hạnh thở hổn hển, cô chật vật lùi lại phía sau, tình cờ tay cô chạm vào một cái chuôi dao nhỏ rơi ở ngay mé ngoài gầm tủ. Cô mừng rỡ cầm lấy, ghé sát mình vào cạnh tủ, đề phòng nhìn về phía lão, không dám để lộ cho lão biết, từ từ cắt dây thừng ở tay.
Những trận roi vẫn tiếp tục rơi xuống, Đào Thu Hạnh cố gắng tránh được vài roi còn lại vẫn phải cam lòng chịu trận. Sau khi giải thoát được tay, cô rất thông minh, vẫn để tay ở sau ngụy tạo như còn bị trói, tiếp tục cửa dây ở chân. “Khà khà, giờ chúng ta chơi thêm trò khác nhé, đảm bảo cho em sung sướng như lên thiên đường. Lão ta cất tiếng cười khả ố, kéo khóa quần xuống rồi nhào đến, xông vào người cô đè xuống.
Vừa kịp lúc cứa dây xong, Đào Thu Hạnh lắc mình tránh khỏi lão, hai tay cầm chặt con dao nhỏ chĩa về phía lão đe dọa: “Ông đừng có lại đây. Tôi sẽ đâm ông đấy”
Lão Hoàng nheo mắt cười nham hiểm: “Khá lắm. Tôi chưa bao giờ gặp con mồi nào thú vị như em.
Đào Thu Hạnh toàn thân ướt đẫm, một mặt quan sát biểu hiện của lão, một mặt tìm cách lùi dần ra phía cửa hòng thoát thân. Nhận ra ý đồ của cô, lão ta vung roi quất thật mạnh vào tay cô. Đào Thu Hạnh bị đau, liền đánh rơi con dao nhỏ, ôm lấy đôi tay còn nguyên vết hằn hồng hồng.
Không thể tiếp tục ở lại đây, cô hoảng hốt lao ra mở cửa chạy trốn. Lão ta nhanh chóng đuổi theo, vừa chạy vừa hét to: "Đứng lại.
Đào Thu Hạnh cắm đầu cắm cổ chạy ra đến giữa phố, ở đằng sau lão già đã gần như áp sát cô. Cô kinh hãi chạy vụt đi, vừa chạy vừa đảo mắt quan sát xung quanh. Bất chợt, đôi mắt cô sáng lên, vội chạy vào cửa sau một club ngay đó, ý định trà trộn vào chốn đông người thoát thân.
Quán bar Blood Sky – nơi tụ tập ăn chơi của những cậu ấm cô chiêu nổi tiếng tại vùng đất cảng này. Tại đây, trong bầu không khí sôi động, âm nhạc cuồng dã, hàng ngàn người tập trung tại vũ trường điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc. Phá lệ với sự ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài, trong căn phòng VIP, không khí lại yên tĩnh lạ thường.
Trong đó có mấy người đàn ông ngồi uống rượu cùng nhau. Không giống như các gian phòng khác có thêm những cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc hở hang quyết rũ phục vụ, ở đây ngay cả một tiếp viên nam cũng không có.
Tại đây có gã đàn ông đầu trọc xăm trổ đầy mình, tướng mạo hung ác là Vũ Văn Kiên – chủ quán bar này. Bình thường gã luôn lầm lì, ít nói lại khá hung dữ. Thế mà giờ lại phá lệ cung kính rót rượu cho một người đàn ông khác.
Người đàn ông kia mặt không đổi sắc nhìn về phía chai rượu hơi nhếch môi: “Dalmore 50 năm. Anh cũng biết thưởng thức đấy nhỉ?"
Vũ Văn Kiên cười cười lấy lòng. “Cũng chỉ có nó mới hợp khẩu vị anh.
Người đàn ông nâng tay cầm lấy ly rượu, hơi nghiêng một bên lỵ, nhẹ nhàng lắc cổ tay. Những lớp rượu sóng sánh theo chuyển động như cuộn lên quanh thành lỵ. Hắn nhấp môi, uống một hớp, từ từ cảm nhận hương vị. “Anh Kiệt, đây là báo cáo kinh doanh tháng này, mời anh xem qua. Vũ Văn Kiên lấy một tập tài liệu đặt lên bàn.
Phạm Anh Kiệt cầm tài liệu lật qua vài trang xem xét rồi đưa cho trợ lý Đỗ Duy Hưng đứng phía sau. Hắn hướng tên xăm trổ nhắc nhở. “Anh nên chú ý động tĩnh bọn thắng Lâm đi. Bọn nó mới tìm được chỗ dựa mới, không chừng vài hôm sẽ kéo đến làm loạn.” “Vâng.” Gã Kiên gật đầu, tỏ ý mình đã biết nói: “Em sẽ kêu bọn thằng Mạnh đi nghe ngóng"
Phạm Anh Kiệt nhấp thêm một ngụm rượu, hương vị thuần hậu lan tỏa khắp khoang miệng. Yên lặng một lúc, hẳn nói thêm: “Tôi vẫn chưa yên tâm bên lão Điền. Lão hẳn vẫn còn cay vụ chúng ta đoạt mối hàng lần trước. “Anh đừng quá lo. Em quan sát mấy hôm không thấy lão có động thái gì. Chuyện làm ăn, ai mạnh người đó thắng. Lão ta chắc hẳn hiểu rõ đạo lý đó. Vũ Văn Kiên không cho là đúng nói.
Phạm Anh Kiệt thấy thái độ của hắn cũng không nói thêm gì nữa. Hắn ra dấu tay cho trợ lý cùng đảm vệ sĩ phía sau đi về. Hắn đứng dậy, chỉnh chỉnh lại chiếc áo vest cho phẳng phiu, bước ra ngoài. Vũ Văn Kiên không dám chậm trễ đi mở cửa, cúi đầu cung kính tiễn hắn.
Đào Thu Hạnh chạy vào trong quán bar, theo ánh đèn lờ mờ mà đi, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng. Trong đầu cô chỉ có mấy chữ “chạy, phải chạy chạy thật nhanh”.
Cô thất tha thất thểu chạy đi, ngờ đâu, ở ngay ngã rẽ liền đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc rồi ngã ngửa ra. Cô không biết rằng, cú va chạm này chính là sự mở màn cho mối quan hệ của cô và người đàn ông này, bảo hiệu bọn họ từ nay dây dưa hết đời.
Đỗ Duy Hưng cùng mấy người vệ sĩ khác vội vàng tiến lên che chắn trước người Phạm Anh Kiệt. Hắn ta nhìn người phụ nữ bộ dáng thảm hại, quần áo không chỉnh tế, đi chân trần ngã trên mặt đất bằng ánh mắt sắc lạnh: "Cô là ai? Đi đứng có mắt không?" Là một trợ lý kiêm vệ sĩ tiêu chuẩn, hắn ta có nhiệm vụ phải bảo vệ tuyệt đối, không cho phép có người lạ tiếp cận chủ nhân của mình.
Đào Thu Hạnh lồm cồm bò dậy, hốt hoảng cúi đầu, liên tục xin lỗi, nói rằng mình không cố ý. Cô cũng thật quá xui xẻo, chạy trốn không xong còn va vào người khác.
Phạm Anh Kiệt đứng bất động. Vừa rồi bị người phụ nữ kia va phải, hắn cũng hơi có bất ngờ. Hắn nhíu mày nhìn cô ngã sõng soài trên đất, đưa tay tháo từng chiếc cúc áo, nhanh chóng cởi chiếc áo vest hàng hiệu xa xỉ vất cho một vệ sĩ, trong đầu thầm nghĩ “Thật bẩn” “Đứng lại. Mày không chạy thoát đâu.” Tiếng lão Hoàng già đẳng sau vang lên.
Đào Thu Hạnh giật mình quay lại, hoảng sợ lách qua người mấy vệ sĩ chạy đi. Chưa được hai bước thì tóc cô bị lão Hoàng nắm chặt giật lại. “Á” Đào Thu Hạnh đau đớn hét lên. Cô cảm thấy da đầu của mình như sắp đứt ra, hai tay theo phản xạ ôm lấy đầu, hai chân lộn xộn dẫm lên nhau, lảo đảo thân mình ngã về phía sau.
Lão già kéo cô về sát người mình, dí khuôn mặt già nua xấu xí sát mặt cô cười gian mạnh: “Ha ha, còn muốn chạy đi đâu nữa hả?” Sau đó lão ta nhướn mày, ánh mắt toát lên vẻ dữ tợn: “Cuối cùng cũng tóm lại được mày. Giỏi lắm, chạy cũng thật nhanh. Về nhà tạo sẽ ân cần dạy dỗ lại mày” Hai chữ “dạy dỗ” được lão nhấn mạnh làm cho Đào Thu Hạnh kinh hồn khiếp đảm, hai mắt trợn to nhìn lão. Cô cảm thấy mình xong thật rồi.