"Tan họp, những báo cáo còn lại gửi vào mail cho tôi"
Cố Ngạo Thiên nhẹ nhàng thu lại sắp tài liệu trước mặt, âm trầm ra lệnh cũng không quan tâm nhân viên còn đang thuyết trình, trực tiếp rời đi, để mọi người trong công ty một trận hoang mang.
"Lãnh Phong mau gọi tất cả bác sĩ đến nhà tôi"
"Vâng"
Vừa bước ra cửa Cố Ngạo Thiên đã phân phó cho Lãnh Phong, sau đó lại nhanh như cơn gió lái xe rời đi.
Bộ dạng vẫn trầm ổn, lạng lùng nhưng chỉ có Lãnh Phong biết tổng giám đốc của hắn bây giờ là đang cuống cuồng nhảy dựng.
Theo Cố Ngạo Thiên từ hồi còn 17 tuổi, anh ta biết rõ hắn là người như thế nào.
Một người xem việc là mạng như Cố Ngạo Thiên làm sao lại có thể tùy tiện cắt đứt cuộc họp quan trọng. Chắc chắn phải có cái lý do gì đó rất sâu xa.
Còn kêu bác sĩ? có khi nào là tổng giám đốc của hắn phát hiện ra bản thân mắc bệnh hiểm nghèo không? Ôi trời! Thôi đi nha, tổng giám đốc mà chết đi thì ai trả lương cho hắn đây.1
Mà chắc cũng không phải đâu, nghiệp tổng giám đốc gây ra nhiều như thế làm sao mà dễ chết như vậy được, cái này xem ra la có nguyên do khác.1
Tuệ Mẫn bên này lo lắng muốn chết, nhìn châm châm Di Ái đang hôn mê trên giường.
Trong cơn mê hai đầu lông mày của Di Ái vẫn nhíu chặt như muốn dính vào nhau, khuôn mặt vặn vẹo đau đớn. Thân thể co ro thành một đoàn ôm lấy bụng của mình run rẩy không thôi giống như trời đang rất lạnh, nhưng trên người cô lại đổ đày mồ hôi thấm ướt chiếc váy trắng tinh trên người.
Hơn nữa, hơn nữa nơi kia của cô cứ tuông máu không ngừng sớm đã đỏ thẩm một mảng lớn trên giường.
Tuệ Mẫn thật không biết làm gì chỉ biết một bên lâu đi mồ hôi cho Di Ái, cầu khẩn ông chủ mau đem bác sĩ đến.
Mà lúc này ông chủ cũng không có đồng ý với cô, có phải hay không anh ta thấy chết mà không muốn cứu.
Càng nghĩ Tuệ Mẫn càng cuống quých.
Giữa lúc tuyệt vọng, cửa phòng đột nhiên vang lên âm thanh cực lớn.
Vừa nhìn qua Tuệ Mẫn mừng đến muốn khóc
"Ông...ông chủ"
Cố Ngạo Thiên trực tiếp đi đến cạnh bên Di Ái từ trên nhìn xuống, mắt hắn càng lạnh.
"Phương Di Ái, Phương Di Ái..."
Ngồi xuống cạnh bên, hắn khẽ lây người cô, nhưng có kêu thể nào cô cũng không tỉnh chỉ có cả người lạnh toát, lạnh đến nổi truyền đến da thịt của hắn, làm cho hắn lo lắng ít nhiều.
"Tổng giám đốc, bác sĩ đến rồi" Lãnh Phong lúc này cũng vừa tới, theo sau hắn là 5 6 bác sĩ, người nào người này mặt mày thất kinh hớt hãi, sợ rằng một khắc đến trễ nhất định sẽ chết.
Cố Ngạo Thiên quay đầu nhìn ra, thấy một đống bác sĩ nam đứng chen chút, trên trán hắn liền nổi gân xanh. Lạnh lùng muốn mạng cất giọng.
"Tôi cần bác sĩ nữ, đám còn lại cút hết đi"
Lãnh Phong có chút sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy phía trong căn phòng, là một nữ nhân.
Hắn lại không biết tổng giám đốc khi nào có bạn gái? Có khi nào là em gái, chị gái thất lạc của tổng giám đốc không?
Nhưng rồi sự tò mò này của hắn đều bị giấu nhẹm đi sau vỏ bọc chuyên nghiệp, từ trong đám bác sĩ mời ra một bác sĩ nữ mang vào bên trong.
Cũng may là hắn tinh tế đấy, chuẩn bị cả nam lẫn nữ nếu không lần này đầu hắn sẽ có thêm vài lỗ thủng a.
"Cố tổng" Nữ bác sĩ mời ra liền tiến đến, cúi đầu chào Cố Ngạo Thiên.
Hắn lại tức giận, câu nệ cũng phải biết lựa lúc chứ?
"Chào cái gì, nhanh đến xem cô ấy, chậm một khắc tôi lấy mạng bà"
Nữ bác sĩ liền xanh mặt chạy đến bên Di Ái, vừa nhìn thấy tình trạng nữ bác sĩ liền biến sắc nhăn mặt, khó xử cực độ.
"Cô gái này đi lấy cho tôi một thau nước ấm" Bà nhìn sang Tuệ Mẫn chuyên nghiệp phân phó. Tuệ Mẫn vừa nghe liền gật đầu chạy như bay làm theo lệnh
Sau đó bà lại nhìn Cố Ngạo Thiên trong mắt mơ hồ nhìn thấy trách móc nhưng rồi cũng chỉ cung kính mời hắn ta ra ngoài.
"Cố tổng, cái này tôi cần ngài ra ngoài, như thế tôi mới có thể tiện việc điều trị cho vị tiểu thư này"
Cố Ngạo Thiên liền nhíu mày kiên nghị nhìn qua Phương Di Ái, mím môi một cái, không nói gì rồi đứng lên rời đi.
Đứng bên ngoài, Cố Ngạo Thiên dựa vào tường, trên tay cầm điếu thuốc phả ra hít vào, làn khói hư ảo che đi khuôn mặt lạnh nhạt của hắn làm người ta càng không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.
Nhưng cái kẻ đứng cạnh hắn thì được xét là ngoại lệ.
Lãnh Phong một bên nhìn thấy một màng sầu não của Cố Ngạo Thiên liền tặc lưỡi.
Hắn còn tưởng Cố Ngạo Thiên có chuyện gì kinh thiên động địa gì, như lão phu nhân lên cơn đột quỵ chẳng hạn, hóa ra chỉ là vì một giai nhân ở nhà a.
Chặc, chặc đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân nha.
"Lãnh Phong, cậu thấy nếu một người bị móc mắt, bị chặt đi tứ chi thì sẽ như thế nào?"
Trong dòng suy nghĩ Lãnh Phong đột nhiên bị hỏi hắn liền nghệch ra, không biết ông chủ hỏi hắn có ý gì, chỉ thành thật trả lời.
"Rất khổ sở"
"Biết như vậy thì ngưng cái suy nghĩ của cậu đi" Cố Ngạo Thiên sắc bén liếc cậu ta một cái, đừng tưởng hắn không nhìn tới liền không biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì.
"Tổng giám đốc, tôi sai rồi"
Lãnh Phong liền gấp gáp cúi đầu nhận lỗi. Hắn sai rồi, thật sự sai rồi. Tổng giám đốc nói được làm được. Hắn còn chưa tìm được vợ, chưa muốn chết đâu.
"Cậu...."
"Tổng giám đốc, công ty còn việc tôi đi trước" Không đợi Cố Ngạo Thiên nói hết câu, hắn đã vội vàng cắt lời sau đó cong mông bỏ chạy. Hoàn toàn không cho Cố Ngạo Thiên nói ra mấy câu trừng phạt.
Cố Ngạo Thiên chỉ hừ một tiếng bực dọc, cái tên Lãnh Phong này nếu không nể cậu ta theo hắn từ sớm, hắn đã đá đít lâu rồi.
"Ting, ting, ting" Lúc này điện thoại hắn vang lên tin nhắn, mở ra nhìn toàn là thông báo công việc.
Lúc nãy đột ngột cắt ngang cuộc họp, bây giờ xem ra còn rất nhiều việc để hắn xử lý.
Nhìn qua cánh cửa đang đóng kín, đôi mắt sâu đen lại ánh lên hàn ý.
Phương Di Ái xét cho cùng cũng chỉ là đồ chơi hắn mua về, một chút lo lắng lúc nãy coi như là phí hầu hạ của cô 2 đêm qua đi.
Dụi xuống điếu thuốc trên tay, hắn liền quay lưng rời đi. Bóng lưng lạnh lẽo lại khiến người ta lại cảm thấy hắn có chút cô đơn.