Mạn Viên Hân ngồi trên giường, với chiếc IPad trên tay. Thứ cô đang xem chính là những tin tức có liên quan đến Tập đoàn Diệp thị và người đàn ông tên Diệp Ngôn trong suốt hai năm vừa qua.
Trước mắt cô là bức ảnh gia đình họ, đứa bé trai chừng hai tuổi trong tay Tống Tuyết Nghi đang bế, khiến Mạn Viên Hân không ngừng suy nghĩ. Đôi mắt của cô đã không còn bình thản, vô âu vô lo như ngày nào nữa.
Lúc này, Vương Chính Phàm mang vào một ly sữa. Sự xuất hiện của anh khiến Mạn Viên Hân thoáng giật mình, cô vội tắt IPad sau đó mang cất vào hộc tủ bên cạnh.
"Em đang xem gì đó?"
"Vài thứ linh tinh thôi anh."
Cô nhìn anh, mỉm cười nhã nhặn, nhưng nụ cười ấy lại thiếu mất sự tự nhiên như mọi ngày.
"Em uống sữa đi! Tối nay phải ngủ sớm đấy."
Vương Chính Phàm giao ly sữa vào tận tay cô gái thì mới chịu đi qua bàn lấy laptop, sau đó mang lại giường ngủ, chuẩn bị làm việc.
"Dạ!"
Mạn Viên Hân khẽ trả lời rồi cô cũng bắt đầu uống hết ly sữa.
Lúc này, Vương Chính Phàm đã lên giường ngồi cạnh cô và bắt đầu giải quyết một số công việc qua máy tính.
Thời gian cứ vậy mà lặng lẽ trôi qua. Cô uống xong ly sữa thì xuống khỏi giường, vừa định rời đi đã nghe Vương Chính Phàm hỏi:
"Em đi đâu vậy Hân Hân?"
Nghe anh hỏi, Mạn Viên Hân liền quay lại, nhỏ nhẹ đáp:
"Em chợt nhớ là lúc nãy ăn tối xong vẫn chưa rửa bát nên định ra rửa cho xong."
"Trước khi vào đây anh đã rửa xong rồi. Còn cái ly em cứ để trên bàn đi, lát nữa anh mang ra rửa sau."
"Thế để em mang đi rửa cho, anh cứ làm việc đi. Rửa xong em sẽ vào ngay."
Nói xong, Mạn Viên Hân vẫn lựa chọn rời đi. Để lại Vương Chính Phàm nhìn theo với ánh mắt đắn đo suy nghĩ khi thấy những biểu hiện lạ của cô ngày hôm nay.
Nhưng chỉ mấy giây sau đó anh cho rằng bản thân đang suy nghĩ quá nhiều nên đã gác sang một bên để tiếp tục làm việc.
*Xoảng...
Không lâu sau, từ bên ngoài chợt vọng vào tiếng thủy tinh bị vỡ khiến Vương Chính Phàm lập tức bỏ dở công việc. Anh nhanh chóng chạy vào bếp thì thấy Mạn Viên Hân đang ngồi xổm dưới sàn nhà, trước mặt cô là chiếc ly đã bị rơi vỡ. Nhìn thấy tay cô chảy máu, anh liền tìm hộp y tế, lấy bông băng chậm máu cho cô sau đó dán băng cá nhân lại, rồi nắm tay cô đứng dậy.
"Đã bảo để đó anh rửa cho mà không chịu. Động vào làm gì để rồi bị thương thế này."
"Tại em bất cẩn quá, em xin lỗi!"
Mạn Viên Hân cúi đầu, giọng nói chỉ thỏ thẽ vang lên đầy áy náy, nhưng rồi cô lại nhanh chóng nhận được cái ôm thật ấm áp từ người đàn ông.
"Có gì đâu mà xin lỗi. Anh chỉ không muốn nhìn thấy em chịu đựng bất cứ một tổn thương nào cả. Em đã thiệt thòi nhiều lắm rồi em biết không?"
Ở trong vòng tay anh, nghe lời dỗ dành ngọt ngào của anh mà tâm can của cô càng thêm phức tạp.
Cái thiệt thòi mà anh nói có phải là những bất hạnh vì sai lầm mà cô đã từng trả giá trong quá khứ hay không?
Nghĩ đến thôi mà sống mũi cô bất giác cay xè, cổ họng nghẹn ngào khó tả. Một người tốt như anh, tại sao lại đi yêu một người phụ nữ chẳng ra gì như cô cơ chứ?
Thấy Mạn Viên Hân mãi im lặng, Vương Chính Phàm đã buông cô ra thì bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cô, làm lòng anh càng thêm âu lo.
"Sao mắt em đỏ vậy? Có phải đang đau ở đâu hay không?"
Mạn Viên Hân khẽ lắc đầu, sau đó lại ôm lấy anh. Cô cố đè nén sự nghẹn ngào nơi cổ họng để cất lời:
"Em muốn đi ngủ."
Dáng vẻ hiện tại mới là một Mạn Viên Hân hồn nhiên mọi ngày, điều đó đã khiến Vương Chính Phàm bật cười. Anh đưa tay xoa đầu cô, rồi nói:
"Bảo bối lại nhõng nhẽo nữa rồi."
"Thế anh có chán ghét cái tính cách tiểu thư, nhõng nhẽo này của em không?"
"Đồ ngốc ăn nói linh tinh, em thế này anh lại càng thích hơn đấy. Thôi giờ em về phòng trước đi, anh dọn xong chỗ này sẽ vào với em sau."
"Dạ, anh nhanh nha!"
"Anh biết rồi, em đi đi. Cẩn thận coi chừng có mảnh vỡ dưới chân."
"Dạ!"
Bởi tâm trạng bất ổn nên làm gì cũng bất thành. Vốn muốn mang ly đi rửa nhưng lại thành ra phải phiền người khác thu dọn tàn cuộc dùm.
Đến khi Vương Chính Phàm quay lại phòng ngủ thì Mạn Viên Hân đã nằm trên giường. Anh cũng bỏ hẳn công việc sang một bên, sau đó tắt đèn rồi về giường với người phụ nữ của mình.
Anh vừa nằm xuống, cô đã quay sang ôm anh. Hành động thân mật này vẫn diễn ra như mọi ngày, chỉ là đêm hôm nay Mạn Viên Hân đã khác.
Vì sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của cô nên từ khi vào phòng anh không nói gì cả. Nhưng một lúc sau người mở đầu câu chuyện lại chính là Mạn Viên Hân.
"Anh..."
"Hửm, anh ở đây!"
"Em có chuyện này muốn hỏi anh!"
"Em hỏi đi, anh đang nghe đây."
Cả hai đều ôm nhau, họ nói chuyện nhưng không nhìn mặt, nhờ vậy mà Mạn Viên Hân mới cảm thấy dễ mở lời. Cô do dự một chút rồi cũng hỏi:
"Anh nghĩ sao về người thứ ba, xen vào gia đình của người khác?"
"Sao tự nhiên em lại hỏi về vấn đề này? Có phải cảm thấy không an tâm về anh?"
"Không phải, chỉ là em muốn nghe thử suy nghĩ của anh thôi."
Vương Chính Phàm suy nghĩ một vài giây rồi mới nói:
"Đối với anh, bất cứ ai khi xen vào một mối quan hệ của người khác thì đều là người có tội và không xứng đáng được nhận tha thứ. Đó cũng là loại người anh ghét nhất. Cho nên anh sẽ không bao giờ để mối quan hệ của chúng ta có cơ hội cho người thứ ba xen vào."
Lời nói của người đàn ông thẳng thắn bao nhiêu thì lòng dạ của cô lại càng héo hon bấy nhiêu. Nét mặt lẫn ánh mắt cũng đều cùng nhau thay đổi, nó không còn được an nhiên như lúc nào nữa.
Mạn Viên Hân bắt đầu im lặng, cô chìm vào những dòng suy nghĩ miên man không tìm ra lối thoát.
Khi nhận ra sự im lặng bất thường của cô thì Vương Chính Phàm đã khẽ lên tiếng:
"Hân Hân, em ngủ rồi à?"
Nghe thấy câu hỏi của anh, Mạn Viên Hân liền nhắm mắt lại. Khi đó có giọt lệ vô tình rơi xuống mà chẳng ai nhận ra. Đến lúc anh nhìn xuống thì chỉ thấy cô đã nhắm mắt.
Tưởng rằng Mạn Viên Hân đã ngủ nên anh khẽ cười hiền hòa, sau đó kéo chăn đắp cho cô, rồi cũng ôm cô, cùng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng anh không biết rằng, khi anh nhắm mắt cũng là khi đôi mi tâm của người phụ nữ ấy lại mở ra.
Tâm can cô bây giờ đang dằn xé giữa quá khứ và hiện tại. Vì những ký ức bị lãng quên nay đã vô tình ùa tới, dù là một chi tiết nhỏ nhất cũng in hằn trong tâm trí, không hề mờ phai.
Một người đàn ông tốt như anh, liệu cô có đủ tư cách ở bên cạnh khi bản thân đã từng là người thứ ba, xen vào gia đình người khác?