“Hắt xì…”
Mạn Viên Hân vẫn đang bị cái cảm giác ớn lạnh giăng kín thân thể, khiến cô không thể ngừng hắt hơi, mà càng hắt xì thì nước mũi càng chảy. Làm hại xung quanh giường chỗ cô ngồi bây giờ toàn là mẩu khăn giấy vụn vặt.
“Uống ít trà gừng ấm sẽ khá hơn.”
Vương Chính Phàm vừa trở vào từ phòng bếp, anh mang vào tách trà gừng còn đang bốc khói nghi ngút, cẩn thận thổi từng thìa một cho đến khi chỉ còn âm ấm mới bón cho Mạn Viên Hân uống.
“Ấm hơn rồi đúng không?”
“…” Mạn Viên Chỉ gật đầu, sau đó tự mình cầm lấy tách trà, tự thổi, tự uống. Qua một lúc sau cũng thấy khá hơn phần nào, sau đó mới cất chất giọng trầm khàn lên tiếng:
“Anh về đi, em tự lo cho mình được rồi.”
Ngay lập tức đôi mày kiếm trên gương mặt nam nhân đã cau lại đến khó nhìn.
“Em đuổi tôi?”
“Chứ anh định ở lại đây à?”
Mạn Viên Hân trưng khuôn mặt hết sức ngạc nhiên nhìn anh, và rất nhanh sau đó cô đã thấy Vương Chính Phàm ung dung nhếch môi cười.
“Em hỏi hơi bị thừa rồi đấy.”
Lần này đến lượt Mạn Viên Hân chau mày:
“Ý anh là sẽ ở lại đây?”
“Mạn Viên Hân, sao tới bây giờ tôi mới biết em bị ngốc nhỉ?”
“Chả thèm đôi co với anh làm gì cho mệt. Tóm lại là anh về đi.”
Cô bĩu môi nói xong, còn hờn dỗi quay mặt sang hướng khác. Trong khi đó ai kia lại đang cong môi cười nuông chiều. Sau đó anh đi qua tủ quần áo vừa chọn lựa một chiếc áo khoác, vừa ra lệnh:
“Bỏ chăn ra để mặc thêm áo vào.”
Nghe anh nói xong, lúc này cô mới sựt nhớ ra Vương Chính Phàm vẫn chưa mặc quần áo. Vậy mà từ nãy giờ anh cứ tự nhiên đi long nhong trong nhà.
“Anh…quần áo của anh?”
“Ướt hết rồi, chắc sáng mai mới khô kịp. Cho nên tối nay chỉ mặc tạm thế này thôi.”
Anh nói hết câu thì đã mang tới trước mặt Mạn Viên Hân chiếc áo khoác kín đáo, rồi nói tiếp:
“Đã bảo em bỏ chăn ra rồi mà.”
“Em lạnh.”
“Thì mặc vào xong mới ấm.”
“Anh ra ngoài đi.”
Nói qua nói lại vài câu xong, Vương Chính Phàm đã không còn tiếp tục dây dưa thêm. Anh nhặt hết mấy mẩu khăn giấy đem bỏ vào thùng rác rồi trực tiếp trèo lên giường, tự tay mang chiếc chăn trên người Mạn Viên Hân ném sang một bên.
“Này, anh định làm gì?”
“Em mà còn lắm lời thì đừng có trách “nòng súng” của tôi không nương tình.”
Chỉ bằng một lời đe dọa đơn giản đã thành công khiến cô gái ngồi yên không dám luyên thuyên nữa.
Cô biết, người đàn ông nhu mì trước kia đã bị cô hắc hóa trở thành một nam nhân ngông cuồng, bá đạo và lãnh khốc mất rồi. Giờ thì cũng chính cô đang gánh lấy hậu quả.
Sau khi cảnh cáo cô xong thì Vương Chính Phàm làm gì? Dĩ nhiên anh đã tận tay mặc áo vào cho Mạn Viên Hân.
Chật vật một lúc cũng mặc xong cái áo, Mạn Viên Hân lại tiếp tục lầy chăn quấn kín cả người. Lúc này, Vương Chính Phàm lại đi tìm chiếc máy sấy tóc rồi mang tới chỗ cô gái, tiến hành sấy khô tóc cho cô, trong im lặng.
Mọi hành động của anh đều khiến Mạn Viên Hân không khỏi bất ngờ, nhưng vì để được yên thân thì cô cũng không thắc mắc làm gì. Dù sao mọi việc anh làm đều là tốt cho cô.
Bấy giờ trong phòng chỉ có âm thanh của chiếc máy sấy tóc, đến một lúc lâu sau Vương Chính Phàm mới lên tiếng:
“Tôi đã cho người điều tra tung tích của tiểu Hàn, kể cả vấn đề đoạn clip em bị vu oan năm đó. Cứ từ từ kiên nhẫn chờ đợi đi, đừng liều mình nữa. Chơi đùa bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, giờ thì ngoan ngoãn một chút cho tôi nhờ.”
Đến chuyện cô bị vu khống là kẻ lăng loàng năm đó, mà anh cũng biết, điều đó thật sự khiến Mạn Viên Hân khá ngạc nhiên, cô khẽ hỏi:
“Sao anh biết được những chuyện đó?”
“Với thế lực hiện giờ thì đâu có khó để tôi biết được những gì mình muốn biết.”
“Vậy tại sao anh lại tin em bị oan?”
Vương Chính Phàm nhếch mép cười khinh, rồi mới ung dung đáp lời:
“Tôi nghe bảo rằng em bỏ đi vì Đại thiếu gia của nhà họ Diệp tìm ra bằng chứng em ngoại tình, tố đứa con trong bụng em không phải con cháu của Diệp gia. Cho nên, tôi lại phải đi xem cho bằng được đoạn clip đó. Kết quả biết được rằng, chỉ có những thằng ngu mới không nhận ra đoạn clip đó được cắt ghép.”
“Đến clip anh cũng xem rồi sao?”
“Ừm, là thân tín của Diệp Nguyên đã bán lại cho tôi.”
Nghe nhắc đến Diệp Nguyên, Mạn Viên Hân càng bất ngờ hơn, xem ra những chuyện anh biết không ít. Lúc này cô đã quay lại nhìn anh, nghiêm túc hỏi:
“Anh đã nắm được toàn bộ mọi vấn đề liên quan giữa em và nhà họ Diệp?”
Cô nghiêm túc, còn Vương Chính Phàm thì lại hết sức thản nhiên. Anh xoay đầu cô lại y như vị trí cũ để anh tiếp tục sấy tóc, rồi mới nói:
“Chỉ mất thời gian hơn một tháng thôi, là do nhà họ Diệp kia cũng không phải hạng vừa nên có chút khó khăn trong việc lấy thông tin. Và vấn đề của tiểu Hàn là khó nhất. Mấy tháng qua tôi vẫn cố dùng nhân lực được gài vào để moi thông tin, nhưng hầu như chưa từng nghe ai nhắc tới chuyện của một đứa bé nào, đại khái là tiểu Hàn mà chúng ta đang tìm.”
“Vậy là trước lúc em trở về đây anh đã âm thầm lên kế hoạch với nhà họ Diệp?”
“Chính xác là từ khi tôi biết được quá khứ của em. Sau đó, tôi mới bắt đầu tìm kiếm em.”
Nói xong, Vương Chính Phàm đem máy sấy tóc đi cất vì tóc của Mạn Viên Hân hiện đã khô. Sau đó, anh quay lại giường ngủ, ung dung nằm xuống, lấy hai tay gối đầu, rồi mới thong thả tiếp lời:
“Tuy tôi rất ghét loại người thứ ba xen vào phá hoại chuyện tình cảm của người khác. Nhưng đối với Mạn Viên Hân em thì ngoại lệ. Cho nên, em không phải mặc cảm về quá khứ nhiều sai lầm của mình. Em chạy trốn mãi, tôi đuổi theo hoài cũng phát mệt rồi.”
Lúc này, Mạn Viên Hân đã quay lại nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi chỉ vỏn vẹn hai từ:
“Tại sao?”
“Vì con tim tôi bảo rằng nên tin em.”
Câu nói đó, người đàn ông thốt ra bằng chất giọng vừa trầm thấp lại còn nghiêm túc. Nhưng sang tới câu tiếp theo thì anh ta lại giở cái giọng kiêu ngạo ra để mà nói:
“Thật ra điều mà tôi thấy kinh tỏm nhất chính là kẻ bám váy đàn bà kia kìa. Lại càng thấy lạ ở chỗ, tại sao gu bạn trai của em lại ngộ nghĩnh đến như vậy?”
Tại sao ư? Vì lúc đó yêu cuồng trí rồi, nên làm sao nhận ra khuyết điểm của người ta. Nói ra thì xấu mặt, nên Mạn Viên Hân chỉ ấm ức quay mặt sang hướng khác, chẳng thèm đoái hoài tới ai kia nữa, trong miệng không quên lèm bèm:
“Còn người bá đạo như anh thì tốt lắm à? Chỉ giỏi hành xác người khác thôi.”