▪︎Diệp gia…
Vẫn là căn phòng ăn quen thuộc trong ngôi dinh thự xa hoa, mỹ lệ của nhà họ Diệp.
Nhưng hôm nay thời thế đã thay đổi, vì người nắm quyền kiểm soát tất cả không còn là Âu Ái Vương và Diệp Nguyên như ba năm về trước, đến vị trí của Thái Kiều Tư cũng đã không còn.
Lúc này, ngoại trừ Diệp Ngôn ra thì mọi người đều tề tựu đông đủ. Chờ đã lâu mà không thấy Diệp Ngôn tới, khiến Diệp Nguyên bắt đầu bực dọc lên tiếng:
“Tôi thấy từ giờ nên bỏ cái vụ ăn uống sum họp thế này đi, nó vô nghĩa quá rồi.”
Nghe vậy, Cung Mẫn Giai liền nói:
“Vô nghĩa cũng phải thôi, vì Đại thiếu gia bây giờ đâu còn gì để tranh giành mà cần phải lấy lòng nữa.”
“Bà…”
“Sao chưa ăn uống lại cãi nhau inh ỏi rồi? Diệp Nguyên, anh nên biết thế nào là lễ độ chứ.”
Người cản lời Diệp Nguyên chính là Diệp Ngôn. Anh ta cùng bước vào với một người phụ nữ xinh đẹp, khiến ai nấy đều vô cùng hiếu kì, và người bất ngờ nhất chính là Tống Tuyết Nghi.
Chồng của cô đang tay trong tay với cô thư ký mới vào làm cách đây ít ngày. Hôm nay anh đưa cô ta về đây, lẽ nào là để ra mắt?
Bấy giờ, Diệp Nguyên lại cười khinh bỉ, rồi nói:
“Xem ra nhà ta lại sắp có thêm người mới rồi, mà còn là cháu dâu nhỏ của bà nội đấy. Chỉ có em dâu là đáng thương nhất thôi.”
Diệp Nguyên nói xong thì Lý Lan cũng cất lời:
“Tiểu Ngôn, cô gái đó là ai vậy?”
“Là vợ sắp cưới của con. Hôm nay đưa cô ấy tới là để ra mắt với mọi người.”
Thản nhiên nói xong, Diệp Ngôn liền kéo ghế cho Mạn Viên Hân ngồi cạnh mình.
Cô bây giờ đã không còn sợ sệt hay rụt rè trước những con người quá quen thuộc này nữa. Chỉ có đối với họ, cô mới là người xa lạ.
Lúc này, Diệp Lãng cũng nói:
“Thêm người cũng tốt, ít ra có thể kiếm thêm vài đứa cháu trai cho Diệp gia.”
Sau bao năm, quả nhiên thứ mà những con người này cần chỉ là người nối dõi. Có lẽ ở thời điểm này chỉ có Diệp Lâm là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Diệp, vậy thì khả năng đứa bé đó chính là Mạn Triết Hàn càng lớn.
Thế rồi bữa ăn được diễn ra nhanh chóng. Trong khi ai nấy đều vui vẻ thì Tống Tuyết Nghi lại ôm trong lòng nỗi tức giận khó có thể nuốt trôi.
Mọi người ăn còn chưa xong thì cô ta đã xin phép ra ngoài. Một mình, một ly rượu đứng trước khóm hoa Thiên điểu, đó cũng là nơi mà hơn ba năm trước cô ta cùng một người bày mưu tính kế hãm hại Mạn Đình.
Nay sau ba năm, hoàn cảnh lại tái hiện khi mà chồng cô lại đưa tình nhân về nhà. Đúng là câu chuyện ngộ nghĩnh nhất thiên hạ.
Lúc này, vẫn là người đàn ông năm đó đang bước tới phía sau. Hắn ta cũng cầm một ly rượu, với ánh mắt tuyệt nhiên cợt nhã nhìn về phía Tống Tuyết Nghi.
Khi chỉ còn cách nhau chừng ba bước chân thì hắn ta mới lên tiếng:
“Chậc chậc, thật là đáng thương cho số phận của một người phụ nữ. Dù có làm thế nào cũng không giữ được trái tim của chồng mình. Ba năm trước như vậy, đến ba năm sau cũng vậy, xem ra là ý trời đã định.”
Những lời mỉa mai của Diệp Nguyên, đương nhiên càng khiến Tống Tuyết Nghi tăng thêm uất hận trong lòng. Cô ta quay lại nhìn đối phương, nhưng là với ánh mắt khinh thường và chán ghét.
“Anh thì có tư cách gì mà đứng đây chế giễu tôi? Đến một đứa con trai cũng giữ không được, làm hại mất luôn quyền thừa kế chỉ trong nháy mắt. Tôi thấy anh mới là người đáng thương hơn đấy Diệp Nguyên à.”
Bị khơi lại chuyện cũ, đương nhiên Diệp Nguyên cũng tức giận không kém. Nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua vài giây rồi thì hắn lại nhếch mép cười khinh bỉ.
“Rồi thời gian sẽ cho cô biết ai mới là kẻ đáng thương thật sự. Thay vì cô đứng đây hơn thua với tôi thì nên nghĩ cách làm sao diệt trừ cái cô tình nhân bé nhỏ của chồng mình đi. Nếu mà dùng lại cái cách gấp lửa bỏ tay người như lần trước thì tôi thấy cũng khả quan đấy. Nhưng mà lần này, không còn ai chung hội cùng thuyền với em dâu nữa rồi, ráng tự lo liệu nhé! Anh đây sẽ ngồi yên xem kịch hay của em.”
Nói xong, hắn ta còn dành tặng cho Tống Tuyết Nghi một nụ cười rẻ mạc, rồi mới quay lưng bỏ vào nhà. Để lại người phụ nữ ấy tức đỏ mắt nhìn theo, chỉ biết lấy rượu dằn bớt cơn thịnh nộ đang sôi sục trong lòng.
Lúc này, trong góc khuất không xa, một ánh mắt đã dõi theo cô ta từ lâu cũng lặng lẽ thu về.
Đúng là thời gian sẽ thay đổi mọi thứ. Dù có một số chuyện lặp lại, nhưng kết quả sẽ không còn giống như lần đầu tiên xuất hiện.
Rời khỏi Diệp gia, Mạn Viên Hân được Diệp Ngôn hộ tống về tận chung cư. Dù trước đó anh ta đã ngỏ lời muốn được lên nhà, nhưng Mạn Viên Hân đã khéo léo từ chối. Cả hai giằng co qua lại mãi một lúc thì Diệp Ngôn mới chịu ra về.
Lúc này, Mạn Viên Hân vừa xoay mặt về phía chung cư đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người đàn ông đứng cách đó không xa, anh nhìn cô với ánh mắt bất mãn không ít.
Còn cô sau khi gặp mặt anh ta thì đã cười thật tươi, rồi hí hửng chạy tới, bắt đầu luyên thuyên:
“Anh chờ em à?”
“Không muốn bị chụp lén thì nhanh chóng lên nhà.”
Tuy nhận được câu trả lời không liên quan của Vương Chính Phàm, nhưng rất nhanh sau Mạn Viên Hân đã hiểu ý. Cô đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó nháy mắt với anh một cái rồi đi thẳng vào trong chung cư. Vương Chính Phàm cũng nhanh chóng theo sau cô gái của mình.
Lúc đi qua thang máy, đến tầng 49 nơi cô ở, Mạn Viên Hân đã nhìn thấy có hai người đàn ông cao to, mặc đồ như xã hội đen đi lanh quanh hành lang thì trong lòng liền có cảm giác bất an. Mà thông qua nét mặt của cô thì Vương Chính Phàm thừa sức hiểu rõ cô đang nghĩ gì, nên vừa vào nhà anh đã nói:
“Hai người đó là vệ sĩ của em. Từ giờ họ phụ trách canh chừng quanh đây, phía ban quản lý chung cư anh đã dàn xếp ổn thỏa cả rồi nên sẽ không có gì đáng ngại, em cũng không cần phải lo lắng.”
Cô còn chưa hỏi mà đã có được giải đáp, chứng tỏ nam nhân của cô rất hiểu ý cô, nên trong lòng rất chi là thích thú.
Về đến nhà rồi, cũng không lo bị chụp lén nên Mạn Viên Hân thoải mái đi tới chỗ Vương Chính Phàm đang ngồi, âu yếm ôm anh một cái.
“Sao chuyện gì liên quan tới em, anh cũng biết rồi tính trước cho em hết vậy? Anh có siêu năng lực hả?”
“Không có cũng phải tạo điều kiện để có. Ai bảo anh yêu một cô nàng rắc rối như em làm gì chứ.”
Nghe Vương Chính Phàm nói vậy, Mạn Viên Hân liền nghiêm túc tiếp lời:
“Em đang hỏi thật đó, làm sao anh biết sẽ có người theo dõi em, còn chuẩn bị sẵn vệ sĩ bảo vệ em nữa? Chuyện hôm nay em vẫn chưa kể gì với anh mà?”
Trong khi Mạn Viên Hân đang chờ đợi câu trả lời thì Vương Chính Phàm lại ái muội nhìn cô, anh còn cười rồi mới nói:
“Trên người em hiện đang có một chiếc camera mini, một máy nghe lén và một thiết bị định vị.”
Nghe xong, Mạn Viên Hân liền vô cùng kinh ngạc, cô nhìn lại khắp thân thể của mình nhưng chẳng biết những thứ anh vừa nói được giấu ở đâu, nên lại hỏi:
“Những thứ đó nằm ở đâu?”
“Camera được giấu trong mặt dây chuyền của em, máy ghi âm thì nằm trong đồng hồ đeo tay, còn thiết bị định vị ở chỗ chiếc nhẫn. Cho nên những thứ này em bắt buộc không được tháo ra.”
Mạn Viên Hân lần lượt nhìn những món phụ kiện trên người mình. Tất cả đều là vật mà trước khi cô ra ngoài cùng Diệp Ngôn, Vương Chính Phàm đã tự tay đeo vào cho cô. Giờ thì cô đã biết đây chính là thứ giúp anh theo sát mọi tình hình của mình.
Một người đàn ông hết lòng lo lắng cho cô như vậy, thì cả đời này cô phải yêu anh mỗi lúc càng nhiều hơn.
Nghĩ là làm, nên lúc này Mạn Viên Hân liền chủ động hôn lên môi Vương Chính Phàm một cái, sau đó mới nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương, khẽ thầm thì đôi lời cảm kích:
“Cảm ơn anh đã đến bên em, luôn âm thầm bảo vệ em!”
Đang trong giây phút tình cảm dạt dào, đột nhiên Vương Chính Phàm lại kí đầu cô một cái, rồi cười nói:
“Cảm ơn cái đầu em, mau tắm rửa rồi vào trả bài cho anh.”
“Trả, trả cái gì cơ?”
Nói xong, người đàn ông đó đã bỏ vào phòng. Để lại Mạn Viên Hân vẫn đứng đó nhìn theo và định nghĩa lại hai từ “trả bài” kia.