▪︎Bệnh viện B…
Trong phòng bệnh cao cấp nhất bệnh viện lúc này, là hình ảnh một người đàn ông mang gương mặt lạnh tựa như băng đang ngồi bên cạnh giường bệnh của một người phụ nữ. Và dĩ nhiên đó là người anh yêu.
Dù Mạn Viên Hân đã được bác sĩ xác định tình trạng hiện tại đã ổn và không có gì đáng ngại nữa, nhưng Vương Chính Phàm cứ lẳng lặng ngồi như vậy cũng hơn hai tiếng, cho đến lúc Mạn Viên Hân mới tỉnh lại sau khi được cấp cứu xong.
Vừa mở mắt nhìn rõ mọi thứ xung quanh và biết được bản thân mình đang ở đâu, thì cô nàng đã bắt gặp gương mặt nghiêm trọng đến đanh lại của Vương Chính Phàm.
Nếu trước đây anh luôn cúi đầu mỗi khi lo lắng thì giờ đây đã khác. Anh lo, nhưng là lo với gương mặt bất mãn và tức giận.
Có lẽ anh đang tự trách bản thân không bảo vệ được cô. Phần vì cứ đăm chiêu suy nghĩ nên chẳng hề nhận ra cô gái của mình đã tỉnh lại.
Bấy giờ, Mạn Viên Hân mới khẽ cất lời:
“Em ổn mà, anh đừng chau mày nữa, trông đáng sợ quá đi mất.”
Câu nói của cô khiến Vương Chính Phàm giật mình. Vội quay qua nhìn cô, thì đã thấy Mạn Viên Hân đang mỉm cười, nên ánh mắt liền trở nên ôn nhu xen lẫn lo lắng.
Anh chạm vào gò má cô, rồi nói:
“Em tỉnh khi nào sao không gọi anh? Rồi hiện giờ em thấy trong người thế nào?”
“Em không sao! Em tỉnh lại cũng không lâu đâu, chỉ vừa bằng thời gian anh kéo một hơi thuốc lá thôi à!”
Câu nói của Mạn Viên Hân vô tình làm ai đó chột dạ. Anh ngửi lại mùi trên cơ thể mình một cái thì mới biết quả nhiên có mùi thuốc lá còn ám lại trên áo, nên liền biện minh:
“Vừa rồi căng thẳng quá nên anh có hút một điếu. Nếu em khó chịu thì anh ngồi xa ra.”
Nói xong, Vương Chính Phàm liền định dời ghế ra xa một chút nhưng đã bị Mạn Viên Hân ngăn cản, cô nói:
“Em muốn ngồi gần anh!”
Mạn Viên Hân cứ dịu dàng, đáng yêu như vậy làm trái tim anh cứ như đã mềm nhũn.
*Cạch.
“Ông chủ, em có tin muốn báo.”
Lúc này, Trần Vĩnh từ đâu lại tự ý mở cửa đi vào khiến Mạn Viên Hân và Vương Chính Phàm đều khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó anh ta lại nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của Vương Chính Phàm, anh cáu kỉnh chất vấn:
“Đây là nơi cậu muốn xông vào là xông sao?”
“Dạ, em xin lỗi!”
Trần Vĩnh nhanh chóng khép nép cúi đầu. Bấy giờ, Mạn Viên Hân cũng lên tiếng:
“Mặt của anh bị làm sao vậy? Hình như vừa rồi anh đưa tôi vào bệnh viện mà, lúc đó đâu có bị thương?”
Nhận được câu hỏi của bà chủ, Trần Vĩnh càng cúi đầu thấp hơn, cố tình không cho Mạn Viên Hân nhìn mặt. Kể cả anh ta cũng đâu dám trả lời, vì những vết thương này đều do Vương Chính Phàm gây ra.
Lúc người đàn ông đó hớt hải chạy vào thì Trần Vĩnh liền bị lãnh trọn một cú đấm, bởi cái tội không bảo vệ tốt cho Mạn Viên Hân, khi đó nhìn nét mặt hầm hầm của anh thôi thì ai nấy đều phải rén và tự động cách xa ba mét.
“Sao không trả lời?”
Vương Chính Phàm lại lạnh giọng lên tiếng khi thấy Trần Vĩnh mãi không trả lời, khiến anh ta thoáng giật mình, vội nói:
“Là do tôi sơ ý bị ngã thôi, phu nhân đừng để ý.”
Phải rồi, anh ta bị ngã. Nhưng là ngã vào nắm đấm của Vương Chính Phàm.
“Ngã sao? Tôi thấy giống bị đánh hơn thì phải?”
“Kệ cậu ta, em đừng để ý làm gì.”
Anh nói với cô xong, thì nhìn sang Trần Vĩnh, nghiêm khắc tiếp lời:
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
“Dạ, Tạ Sơn đã bắt được người đàn ông đó. Hiện giờ đang chờ lệnh của ông chủ xem nên xử lý thế nào.”
“Giam lại, đánh tới khi nào khai ra người đứng sau thì thôi. Nếu vẫn còn cứng miệng thì mỗi lần không hợp tác, cứ cắt một ngón tay.”
“Dạ!”
Nhận được mệnh lệnh, Trần Vĩnh liền lập tức rời đi. Trong khi Mạn Viên Hân còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã đi mất nên cô đành nhìn sang Vương Chính Phàm, rồi nói:
“Có cần xử nặng tay vậy không anh? Hay cứ giao cho pháp luật xử lý…”
“Anh thừa biết người đứng sau vụ này là ai. Chỉ là muốn nghe chính miệng hắn ta khai ra mà thôi. Còn về pháp luật, em nghĩ họ có thể xử phạt công bằng khi đối mặt với người nhà họ Diệp?”
“Em đoán là Tống Tuyết Nghi đứng sau mọi chuyện. Vì chiều nay em vừa chạm mặt cô ta trong công ty.”
“Anh cũng ngầm lường trước được chuyện cô ta sẽ ra tay với em, nhưng không ngờ ả lại dám manh động tới mức này. Anh sơ suất quá.”
Nói xong, Vương Chính Phàm lại hôn lên tay Mạn Viên Hân một cái, với đôi mắt áy náy vô cùng. Và cô gái ấy lại dành cho anh một nụ cười dịu dàng, rồi khẽ nói:
“Anh đừng tự trách mình. Thật ra từ khi bước xuống xe em đã cảm thấy có nguy hiểm, nhưng lại muốn cố tình tương kế tựu kế với kẻ xấu nên mới để hắn ta ra tay.”
“Ui da, sao anh kí đầu em?”
Mạn Viên Hân vừa nói xong thì liền bị Vương Chính Phàm cốc lên trán một cái, khiến cô nhăn nhó kêu đau, còn anh thì bất mãn trả lời:
“Ai cho em cái quyền tự ý quyết định? Nếu không may hắn ta ra tay ngay chỗ nguy hiểm thì sao? Bọn họ có đáng để em hi sinh vậy không? Đã ngốc lại còn…”
“Hơ… Thì em chỉ muốn kế hoạch của chúng ta nhanh chóng hoàn thành thôi mà, sao anh mắng em?”
“Anh không có mượn em làm chuyện tự tổn hại chính mình.”
“Nhưng chỉ khi ám sát bất thành thì cô ta mới dùng tới thủ đoạn cũ. Như vậy chúng ta mới có cơ hội bắt được điểm yếu của ả.”
Lần này Vương Chính Phàm đã bị cô gái của mình đưa vào đường đuối lý, sau vài giây im lặng anh mới nói:
“Tóm lại từ giờ về sau anh không cho phép em tự ý quyết định những chuyện liên quan tới sức khỏe cá nhân. Em mà còn cãi thì đừng trách.”
“Nếu không thì anh làm gì em?”
“Anh xiên em ngàn cái, đến khi nào ngoan thì thôi.”
Nam nhân của cô cứ hở tí là đòi “xiên thịt” làm cô không thể nhịn cười rồi lại vu vơ tiếp lời:
“Coi như em sợ anh đi!”
“À mà đúng rồi, tối nay anh đi gặp Diệp Nguyên trao đổi như thế nào rồi? Có lấy được chút thông tin gì của tiểu Hàn không anh?”
Nhắc đến chuyện này, nét mặt của Vương Chính Phàm liền thay đổi. Thấy anh trầm lặng như vậy, Mạn Viên Hân cũng thầm đoán ra được vấn đề sẽ không như mong đợi, nên cô đã nắm tay anh, khẽ cười, rồi nhẹ nhàng nói:
“Anh cứ nói đi, dù như thế nào em cũng chịu được.”
Bấy giờ, Vương Chính Phàm đưa tay chạm vào gò má của cô một cái, sau đó anh mới nói:
“Người bắt cóc tiểu Hàn chính là hắn. Nhưng sau đó một tháng, đứa bé đã bị một người phụ nữ lạ lén đột nhập vào Diệp gia rồi bế đi mất. Đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích.”
Hi vọng rồi lại thất vọng.
Có lẽ cô cũng đã lường trước được sự việc, nên lúc này mới không kích động. Ít ra bây giờ cô có thể tin rằng đứa trẻ ấy vẫn còn sống. Chỉ là quá mông lung trên con đường đi tìm lại con trai của mình.
“Anh có linh cảm rằng trong cơn bão mà Diệp Nguyên sắp mang tới cho Diệp gia còn sẽ cho chúng ta biết được điều gì đó.”
“Vậy khi nào hắn sẽ lật mặt sự thật, Diệp Lâm không phải con ruột của Diệp Ngôn?”
Vương Chính Phàm khẽ cười ôn nhu với cô gái của mình một cái, rồi anh mới nói:
“Đến khi em có thể hiên ngang đứng trước bọn họ, nhìn từng người từng người họ chém giết lẫn nhau.”