Một đêm trước…
Trong con hẻm nhỏ tối tăm, nơi Tống Tuyết Nghi đang bày ra giao dịch với một người đàn ông.
“Thứ tôi cần là hình ảnh sắc nét, rõ ràng và chân thật nhất hơn cả lần trước. Xong việc, tôi bảo đảm sẽ không để anh thiệt thòi.”
Người đàn ông kéo lấy một hơi thuốc lá, sau khi phả khói và ném điếu thuốc xuống đường thì gã mới cầm lấy chiếc phong bì ấy đút vào túi quần, rồi nói:
“Nếu đã tin tưởng thằng này thì cô em cứ yên tâm. Tối mai sẽ xong việc.”
“Tốt! Tối mai tại chỗ này, giao dịch sẽ kết thúc trong êm đẹp.”
Nói xong, người phụ nữ ấy liền quay lưng rời đi.
Đến khi chiếc ô tô sang trọng ngoài đầu hẻm đã rời khỏi thì người đàn ông mới mang chiếc phong bì ra, đếm xem bên trong được bao nhiêu tiền, thì đúng lúc này từ phía sau lại có một bàn tay đặt lên vai gã ta, khiến gã giật mình, đứng yên bất động.
“Là ai?”
Gã lên tiếng thăm dò đối phương, nhưng lại nhận được một cái vỗ vai, sau đó chỉ thấy người phía sau bước đến trước mặt mình, trên tay anh ta còn có khẩu súng lục đã được gắn thanh giảm âm. Sự xuất hiện của người đàn ông bí ẩn này, đương nhiên đã khiến gã ta sợ xanh mặt.
Dù sao gã cũng chỉ là một tên IT quèn, biết chút thủ thuật cắt ghép hình ảnh, làm giả clip để trục lợi cá nhân, thì làm gì có lá gan lớn mà coi trời bằng vung.
“Anh…anh…anh muốn gì?”
Thấy đối phương chưa gì đã bị dọa sợ, người đàn ông liền nhếch mép cười khinh, anh vừa xoay xoay khẩu súng trong tay, vừa nhàn nhạt cất lời:
“Muốn biết mày và người phụ nữ kia vừa giao dịch chuyện gì?”
“Tại…tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
“Hửm, mày có quyền hỏi sao?”
Người đàn ông vừa nói dứt câu thì họng súng đen ngòm đã chạm vào cổ họng người đối diện, khiến hai chân gã ta bất giác run lên cầm cập.
“Tôi nói, tôi nói… Cô ta thuê tôi tạo ra một số hình ảnh đánh ghen và một đoạn clip nhạy cảm theo gương mặt của người phụ nữ này.”
Nhìn thấy bức ảnh là người quen thân thuộc của mình, người đàn ông liền nhếch môi cười, sau đó cầm lấy tấm ảnh từ tay gã ta, đưa lên gần mặt, ngắm nhìn thật kỹ, vừa ngắm, vừa nói:
“Cô ta trả cho mày bao nhiêu?”
“Tiền cọc là 50 triệu. Sau khi xong việc phần còn lại là 50 triệu.”
“Tao sẽ trả gấp ba, nếu mày làm theo những gì tao muốn. Thấy thế nào?”
Những kẻ tham vọng, khi nghe nhắc tới tiền thì hai mắt đương nhiên sẽ sáng rực như sao và gã ta cũng không hề ngoại lệ.
“Anh muốn tôi làm gì?”
Người đàn ông ấy không vội trả lời. Anh mang tấm ảnh cất vào túi áo, sau đó lấy ra một chiếc USB đưa cho gã ta, rồi nói:
“Tối mai khi gặp lại, hãy đưa những thứ này cho cô ta. Và nhớ rằng những gì không nên nói, tốt nhất đừng cất thành lời. Nếu không, cả đời này đừng hòng nghe được tiếng chim hót trên trời. Và cũng đừng dại dột muốn ăn tiền cả hai phía, vì mỗi nhất cử nhất động của mày đều nằm trong tầm mắt của tao. Khẩu súng này không ngại nhã đạn xuyên tâm đâu.”
Chất giọng của người đàn ông lạnh tựa như băng, và họng súng lạnh ngắt vẫn đang ung dung nằm yên trên cổ họng, đương nhiên khiến gã ta nào dám cãi lời.
“Tôi biết rồi, tôi nhất định không dám làm trái ý anh!”
- ---------------
Trở lại thời gian hiện tại…
*Chát.
Người vừa lãnh trọn một cái tát rõ mạnh từ bàn tay Diệp Ngôn không ai khác ngoài Tống Tuyết Nghi.
Cô ta ôm lấy gò má đau rát, cùng những giọt nước mắt đang không ngừng thi nhau rơi xuống. Cô đang nhìn người đàn ông trước mặt với đôi mắt đau thương, khẽ lắc đầu phủ nhận rồi cất lên câu nói với âm giọng nghẹn ngào:
“Em không có phản bội anh.”
Nói xong, ánh mắt căm hận của cô ta liền nhìn về phía Mạn Viên Hân, ả chỉ thẳng vào mặt cô, rồi điên tiết thốt lên:
“Chính cô ta là người đã bày ra chuyện này. Con khốn, tại sao mày lại xuất hiện rồi cướp mất người đàn ông của tao chứ?”
Vừa nói, ả vừa lao tới định tát Mạn Viên Hân nhưng cánh tay còn chưa kịp hạ xuống thấp đã bị Vương Chính Phàm tóm lấy, vặn ngược ra sau, tiếp đến anh còn không ngại ngần liền đẩy mạnh một cái khiến ả ta ngã xuống sàn nhà, trước mặt tất cả mọi người, ngang nhiên bảo vệ cô gái của mình.
Bấy giờ, Tống Tuyết Nghi lại bò tới van xin người đàn ông tuyệt tình mà cô đã trao trọn tấm lòng:
“Diệp Ngôn anh phải tin em, chắc chắn cô ta đã biết chuyện em bắt được điểm yếu của cô ta nên mới âm thầm tạo ra video giả rồi tráo đổi, hòng khiến anh bỏ em để cô ta có thể quang minh chính đại trở thành người phụ nữ duy nhất của anh. Diệp Ngôn, em xin anh hãy nghĩ đến tiểu Lâm mà tin em một lần.”
“Chậc chậc chậc… Tống Tuyết Nghi à, tôi không ngờ cô lại ngốc đến mức chỉ có một chiêu lại đi sử dụng tận hai lần. Trước là với Mạn Đình, giờ lại đem ra đối phó Viên Hân, nếu những gì cô nói là thật thì âu cũng là gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi.”
Giờ là lúc đến lượt Diệp Nguyên cất lời góp gió thành bão, và ngay lập tức nhận được ánh mắt sắc bén của Diệp Ngôn.
“Diệp Nguyên, anh vừa nói gì? Chuyện này thì có liên quan gì tới Mạn Đình?”
“À, nhắc tới chuyện này thì quả là ngại quá, vì anh đây cũng có một phần lỗi, khi mà ba năm trước đã cùng cô vợ của chú bày trò vu oan cho Mạn Đình. Chắc chú còn nhớ đoạn clip năm đó anh mở cho mọi người xem nhỉ? Thật ra không phải anh tự điều tra mà có đâu, mà là của em dâu đưa đấy. Theo như anh tìm hiểu thì cô ta phải bỏ ra một số tiền không nhỏ để thuê người làm ra đoạn clip đó. Nếu chú không tin thì cứ mở lại clip xem thật kĩ sẽ nhận ra khuôn mặt của cô gái đã được cắt ghép vô cùng tỉ mỉ.”
Có câu còn nước còn tát. Nhưng giờ đây đã chẳng còn giọt nào để Tống Tuyết Nghi tự tát, tự cứu chính mình. Cô ta chỉ biết khóc rồi lại tiếp tục cầu xin:
“Anh à, em biết là em có lỗi. Nhưng tất cả mọi việc em làm cũng là vì quá yêu anh mà thôi. Em không muốn mất chồng, mất đi người đàn ông em dành trọn cả thanh xuân để yêu thương nên mới đẩy Mạn Đình rời xa anh. Em xin anh nghĩ đến tiểu Lâm mà tha thứ cho em một lần này.”
Ngay lúc này, Diệp Ngôn còn chưa kịp nói gì thì Diệp Nguyên đã lên tiếng chen ngang trước:
“Khoan đã, dừng lại tại chỗ này một chút. Cô không nhắc tới tiểu Lâm thì tôi cũng quên mất. Nếu mà người trong đoạn clip trên là Tống Tuyết Nghi cô, vậy thì Diệp Lâm chắc gì đã là con ruột của Diệp Ngôn?”