15 năm sau…
•Tập đoàn Tống thị.
Một người phụ nữ ăn bận tầm thường, thấp kém, thoạt nhìn qua vẻ bề ngoài đã biết được bà ấy thuộc tầng lớp thấp kém trong xã hội này. Chính vì điều đó, nên dù bà có hết ngồi lại đứng xong đi tới đi lui từ sáng sớm đến tận trưa thì cũng chẳng có ai để ý tới.
Lúc này, thấy bà ta cứ quanh quẩn mãi trước cổng công ty nên bảo vệ đã đi tới, với ý định đuổi người.
“Này, bà tìm ai hay sao mà cứ tới lui ở đây hoài vậy?”
“Dạ tôi tìm cô Tống, nhưng lễ tân bảo không có hẹn trước thì không được gặp nên tôi mới đứng đây chờ.”
Nghe bà ấy nói vậy, bảo vệ liền khinh khỉnh lên tiếng:
“Thôi thôi, Tổng giám đốc của chúng tôi sao có thể dễ dàng để loại người thấp kém như bà tiếp cận được. Bà mau đi đi.”
“Nhưng mà tôi có chuyện rất quan trọng muốn gặp cô ấy, xin cậu cho tôi đứng đây chờ thêm một chút nữa thôi.”
“Cho bà chờ từ sáng tới giờ là may lắm rồi, mau đi đi.”
Vừa nói, bảo vệ vừa lôi kéo, xua đuổi người phụ nữ ấy, mặc cho bà có chấp tay van xin.
“Tôi xin cậu mà, cho tôi đứng chờ thêm một chút nữa thôi.”
“Có chuyện gì vậy?”
Bấy giờ, từ phía sau lưng hai người họ chợt vang lên giọng nói nghiêm nghị của một người phụ nữ quyền lực, khiến họ đều cùng lúc quay đầu lại nhìn.
Khi nhận ra người quen, Tống Tuyết Nghi liền cau mày:
“Từ Bích, sao bà lại tới đây?”
Gặp được Tống Tuyết Nghi, người phụ nữ ấy liền vui mừng chạy tới nắm tay cô ấy, vội vàng nói:
“Cô Tống, tôi có chuyện này quan trọng lắm, muốn xin cô giúp đỡ.”
Nhưng đối với sự gấp gáp và gương mặt lo âu của Từ Bích, Tống Tuyết Nghi lại lạnh lùng nhìn xuống bàn tay đang bị bà ta nắm.
Từ Bích cũng nhanh chóng hiểu ý nên lập tức buông tay cô ta ra.
Bấy giờ, Tống Tuyết Nghi mới lạnh lùng lên tiếng:
“Đi theo tôi.”
Nói xong, Tống Tuyết Nghi liền bước lên chiếc xe đang được tài xế chờ sẵn, Từ Bích cũng gấp rút lên theo sau.
Trong xe, một bầu không khí căng thẳng đang bao quanh hai người phụ nữ.
Đã 15 năm trôi qua, không chỉ Từ Bích mà cả Tống Tuyết Nghi đều trở nên già dặn hơn xưa. Họ đã trải qua một phần ba đời người, lần này gặp lại cũng đã cách đây 15 năm về trước.
“Lần trước tôi đã nói là đừng bao giờ tìm tôi nữa rồi mà?”
Chất giọng lạnh lùng của Tống Tuyết Nghi khiến Từ Bích càng thêm dè dặt. Nếu không là chuyện quan trọng liên quan tới sinh mạng thì bà cũng chẳng cất công đi tìm người phụ nữ này làm gì.
Sau vài giây im lặng, bà khó khăn mở lời:
“Tiểu Triết đang bị bệnh rất nặng, cần có một số tiền lớn để phẫu thuật. Mà cô cũng biết hoàn cảnh tôi nghèo túng, từ lúc đem thằng bé về nuôi tới giờ làm ra bao nhiêu tiền cũng chỉ đủ sinh hoạt hằng ngày, số tiền lần trước cô cho tôi đến nay cũng lo chạy chữa tiền viện phí hết rồi, hết cách tôi mới tìm tới cô xin giúp đỡ…”
“Tôi sẽ không giúp đâu, bà tự xoay sở đi.”
“Bác tài, tìm chỗ dừng xe cho bà ấy xuống.”
Tống Tuyết Nghi dứt khoát từ chối lời van xin của Từ Bích. Khiến bà ta càng thêm lo sợ, sợ không còn cách nào để cứu chữa cho đứa con trai đáng thương của mình nên lại tiếp tục van xin:
“Cô Tống, tôi xin cô làm ơn thì làm ơn cho trót được không? Năm đó là cô đã giúp tôi đưa thằng bé trốn thoát, cũng chính cô sau đó tìm chỗ ở cho mẹ con tôi nương náu đến ngày hôm nay. Chẳng lẽ bây giờ thằng bé gặp nạn, cô nỡ lòng nào tuyệt tình vậy sao?”
Bấy giờ, chiếc xe ấy đã dừng lại bên đường. Nhưng Tống Tuyết Nghi vẫn im lặng chẳng nói gì, và Từ Bích cũng chưa chịu rời đi.
Mãi đến một lúc lâu sau, Tống Tuyết Nghi mới lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Từ Bích, rồi nói:
“Hãy đi tìm người phụ nữ này, cô ấy sẽ giúp được bà.”
Từ Bích cầm lấy tấm danh thiếp, trên đó có ghi tên của một nữ doanh nhân là Mạn Viên Hân, vì quá mông lung trước vấn đề này nên Từ Bích buộc lòng phải hỏi:
“Người phụ nữ này là ai?”
Tống Tuyết Nghi lại im lặng thêm vài giây, sau đó mới nhẹ giọng trả lời:
“Là mẹ ruột của Mạn Triết Hàn, con trai nuôi của bà.”
- ---------------
Sau bao năm sóng gió, nay Mạn Viên Hân đã có được những gì?
Cô đang ngồi trên chiếc ghế sang trọng trong cương vị là một nhà lãnh đạo của Công ty M.V.H, đến nay cũng đã gần 10 năm.
Cô có một gia đình viên mãn, bên người chồng hết mực yêu thương và hai đứa con một trai, một gái. Tuy mỗi ngày đều trôi qua trong vui vẻ, hạnh phúc, nhưng cứ mỗi khi đêm về là nỗi nhớ thương đứa con trai thất lạc lại ùa tới, khiến nhiều đêm âm thầm bật khóc.
Mạn Viên Hân nay đã trở thành một người phụ nữ trung niên, thâm trầm hơn nhiều ở độ tuổi 41. Đã đi qua hơn một phần ba cuộc đời, vậy mà thâm tâm cô vẫn chưa được yên bình, dẫu cho Vương Chính Phàm có bù đắp thế nào thì cũng khó mà bằng tình yêu thương mẫu tử. Ngày nào chưa tìm được Mạn Triết Hàn thì ngày đó lòng cô vẫn còn trĩu nặng.
*Cốc cốc cốc…
Bấy giờ, chợt có ai gõ cửa phòng, nên Mạn Viên Hân đã tạm rời mắt khỏi số tài liệu trên bàn để lên tiếng:
“Vào đi.”
Sau đó, cửa phòng được thư ký Kim mở ra. Cô ấy bước vào, nhỏ nhẹ thông báo:
“Dạ, có một người phụ nữ tên Từ Bích, tự xưng là mẹ nuôi của Mạn Triết Hàn muốn gặp Chủ tịch, không biết cô có tiếp không ạ?”
Bao năm qua, vẫn hay có người tìm tới tự nhận là ba, mẹ nuôi của Mạn Triết Hàn khi thấy tin Mạn Viên Hân đăng tìm con thất lạc, nhưng khi gặp họ rồi bao lần cô đều thất vọng, nên hôm nay đã chẳng còn hào hưng gì mấy, nhưng cô vẫn không ngừng hi vọng, nên lúc này đã đồng ý gặp mặt Từ Bích.
“Cứ cho bà ấy lên đây đi.”
“Dạ, vậy cháu xin phép ra ngoài đưa bà ấy vào.”
Nói xong, Thư ký Kim đã rời đi. Mạn Viên Hân cũng tạm gác lại công việc, sang sofa ngồi chờ.
Không lâu sau, Từ Bích đã được thư ký Kim đưa vào.
“Chị ngồi đi.”
Mạn Viên Hân hòa nhã mời ngồi, sau đó Từ Bích cũng khẽ cười gượng gạo rồi ngồi xuống đối diện với cô.
Dù đã đối mặt, nhưng cả hai đều đang im lặng. Từ Bích tuyệt nhiên lúng túng khi đối mặt với Mạn Viên Hân, vì bà biết cô là mẹ ruột của tiểu Triết (Mạn Triết Hàn).
Thấy đối phương bối rối, cứ cúi đầu không nói gì, khác hẳn những người trước kia từng đến, chợt khiến Mạn Viên Hân nảy sinh một cảm giác rất đặc biệt, và hi vọng ở người phụ nữ này cũng đang lớn hơn hẳn nên cô đã lên tiếng:
“Chị nói chị là mẹ nuôi của Mạn Triết Hàn sao?”
Từ Bích vẫn dè dặt một chút rồi mới nói:
“Đúng vậy, tôi là mẹ nuôi của Mạn Triết Hàn.”
Vì đã quá quen nên Mạn Viên Hân vẫn bình tĩnh hỏi tiếp:
“Tại sao chị biết tôi mà tìm tới đây, là thấy thông tin tìm người trên Internet hay sao?”
Từ Bích khẽ lắc đầu:
“Là Tống Tuyết Nghi đưa danh thiếp của cô cho tôi, bảo rằng người tôi cần tìm là cô.”