Dưới ánh trăng, vẻ mặt bây giờ của Nam Ngự và anh của ngày thường cứ như hai người khác nhau.
Nét mặt sâu đậm và quyến luyến, xen lẫn chút hối hận và bất lực.
Ngũ Vận Uyển không biết tại sao, dường như có một chú nhím nhỏ đang lăn qua lăn lại trong lòng, cô thấy hơi hụt hẫng.
Lúc này, dường như Nam Ngự đã cảm nhận được Ngũ Vận Uyển đang đến gần, quay đầu.
"Em tắm xong rồi à?"
Trong chớp mắt, sắc mặt của anh quay về sự lạnh lùng như bình thường, đặt dây chuyền vào lòng bàn tay.
"Ừm" Ngũ Vận Uyển dụng tốc độ nhanh nhất để làm mình bình tĩnh lại, "Anh đi tắm đi"
"Ừm."
Nam Ngự trả lời rồi về phòng.
Anh không hề tắm ngay mà bước đến cạnh bàn làm việc, cẩn thận đặt dây chuyền vào ngăn kéo thứ nhất rồi mới cầm khăn vào phòng tăm.
Ngũ Vận Uyển ở lại trong phòng, nghe tiếng ào ào trong phòng tắm, ánh mắt vô thức nhìn sang bàn làm việc.
Cô thấy hơi tò mò.
Rốt cuộc sợi dây chuyền đó có lại lịch thế nào? Tại sao lần nào Nam Ngự nhìn sợi dây chuyền, nét mặt đều đau lòng đến vậy?
Ngũ Vận Uyển cũng không biết mình bị sao, từ trước đến nay cô không phải người thích tò mò nhưng lúc này, dường như có một bàn tay vô hình đẩy sau lưng cô làm cô nhịn không được bước về phía bàn làm việc.
Chỉ xem chút thôi...
Chắc là... Không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Sau khi Ngũ Vận Uyển xác định Nam Ngự vẫn đang tắm trong phòng tắm, cô mới nín thở nhẹ nhàng mở ngăn kéo của Nam Ngự.
Cô cũng không biết mình bị sao, chỉ cảm thấy sợi dây chuyền đó giống hệt cây gai trong lòng làm cô quan tâm cực kỳ.
Dù là lúc yêu Nam Bá, cô cũng chưa bao giờ có cảm giác này.
Ngăn kéo không khoá, thoáng chốc là mở được, Ngũ Vận Uyển thấy bên trong có vài xấp tài liệu, có vài tấm hình và còn sợi dây chuyền kia nữa.
Ngũ Vận Uyển lấy sợi dây chuyền ra, cẩn thận đặt trong lòng bàn tay.
Đây là một sợi dây chuyền rất xinh đẹp, được làm bằng thuỷ tinh, mặc dù không lộng lẫy như kim cương nhưng lại toát ra một hơi thở trong sáng và ngây thơ, hắn là cũng không rẻ.