A!"
Cô cuống lên muốn giải thích, cùng lúc đó vội vàng đặt dây chuyền trong tay về chỗ cũ nhưng vì cô quá sốt ruột nên dây chuyền rơi xuống đất.
Mặt Ngũ Vận Uyển lập tức tái hơn!
Đây là dây chuyền thuỷ tinh đó! Rơi xuống đất sẽ vỡ!
Cô vội cúi xuống chụp lại, thậm chí còn dùng bên tay đang bị thương, miệng vết thương đau như sắp bị xé toạc ra nhưng cô hoàn toàn không hề quan tâm.
Nhưng không ngờ, Nam Ngự ở bên cạnh còn nhanh hơn.
Anh cúi xuống sải bước sang đây, cuối cùng sợi dây chuyền cũng rơi
vào tay anh trước khi rơi xuống đất.
Tay Ngũ Vận Uyển chụp hụt nhưng thấy dây chuyền không sao, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa kịp thở xong thì chất giọng lạnh như băng của Nam Ngự đã vang trên đỉnh đầu cô...
"Ngũ Vận Uyển, em có thể giải thích rằng rốt cuộc em đang làm gì không"
Lòng cô giật thót, ngẩng đầu thì thấy Nam Ngự đang cầm sợi dây chuyền, lạnh lùng nhìn mình.
Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đen của anh, Ngũ Vận Uyển chỉ thấy tim mình như bị một cây búa đập thật mạnh, rất đau.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ ngờ Nam Ngự sẽ nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Dù là lúc trước, khi mới quen nhau, tuy Nam Ngự lạnh lùng với cô nhưng tuyệt đối không có ánh mắt thế này...
Lạnh như băng không hề có chút ấm áp nào, thậm chí còn hơi chán ghét.
Môi Ngũ Vận Uyển run lên vài cái, rốt cuộc cũng thì thầm lên tiếng: "Xin lỗi, tôi thấy anh ngây người nhìn sợi dây chuyền này nên nhịn không được tò mò.."
Giọng cô càng ngày càng nhỏ, đến cuối dường như không thể nghe thấy nữa.
Bản thân Ngũ Vận Uyển cũng biết lý do của mình vô lý đến nhường nào, cô lén xem đồ của người khác, bản thân cô không ngờ mình lại làm một hành động sai trái như vậy.
Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển đang tái mét trước mặt, chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói.
Đáng chết.
Ban nãy giọng mình nghiêm khắc quá, làm cô sợ hãi.
Nam Ngự thật sự không muốn làm dữ với cô nhưng ban nãy cảnh tượng sợi dây chuyền suýt chút vỡ tan làm lòng anh hơi tức giận.