“Nam Bá, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi” Cô thấp giọng đáp:
“Tôi không đỡ thay anh nhát dao đó, tôi chỉ kéo người đàn ông kia ra thôi”.
“Đều như nhau! Rõ ràng là em quan tâm anh, đúng không?”
Nam Bá gầm lên.
“Đúng là tôi muốn cứu anh” Hàng mi Ngũ Vận Uyển rung lên, nhưng giọng điệu cô vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng:
“Đó là vì tôi nợ anh.”
Bàn tay đang nắm cổ tay Ngũ Vận Uyển thoáng cứng đờ:
"Ý em là gì?”
“Những học bổng và cơ hội làm thêm năm đó đều do anh âm thầm giúp tôi đúng chứ?”
Ngũ Vận Uyển nhỏ giọng bảo, nhìn thấy gợn sóng trong mắt Nam Bá, cô biết mình đã đoán đúng:
“Tôi thật lòng cảm ơn anh, mặc dù năm đó anh không tin tối, còn lừa dối tôi, nhưng nếu không có anh thì e là thậm chí tốt nghiệp đại học với tôi cũng là mong muốn xa vời”.
Nếu chưa tốt nghiệp đại học, thậm chí cô còn không có cơ hội tìm được một công việc ổn định ở toà soạn như bây giờ, chứ đừng nói là chữa bệnh cho mę.
Vì vậy có thật sự biết ơn Nam Bá.
Ý em là gì?” Sắc mặt Nam Bá tái nhợt:
“Ý em là hôm đó em cứu anh chỉ vì anh từng giúp em?”
Vẻ mặt Nam Bá khiến Ngũ Vận Uyển hơi đau lòng.
Thật ra cô biết, cô cứu anh ta đương nhiên không chỉ vì lý do này.
Lúc đó cô cứu anh ta hoàn toàn là do bản năng, thậm chí cô còn chưa kịp suy nghĩ.
Dù sao cũng là người cô từng yêu nhất đời này, sao có thể nói quên là quên, sao có thể trơ mắt nhìn anh ta lún sâu trong cơn nguy hiểm?
Nhưng Nam Bá không cần biết những điều này.
Nghĩ vậy, cô không để lộ ra chút gợn sóng lòng nào, ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Đúng vậy”.
Tia máu cuối cùng trên mặt Nam Bá đã bị rút mất, nhưng đáy mắt vẫn lướt qua tia không cam lòng, anh ta càng nắm chặt tay cô hơn:
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!