Dương Tá cảm thấy có gì không ổn, lập tức hỏi thử:
“Cậu Nam?”
“Cậu về trước đi.” Nam Ngự hờ hững bảo:
“Hôm nay tôi lại đây.”
Ở lại đây?
Mắt Ngũ Vận Uyển mở to, nhìn Nam Ngự với vẻ không tin được.
Dương Tá cũng rất sốc, nhưng dù sao cũng là trợ lý đặc biệt được huấn luyện bài bản, anh ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Vâng thưa cậu Nam, sáng mai tôi tới đón cậu, tôi sẽ mang quần áo tới cho cậu thay”
Nói xong anh ấy rất biết điều ra về một mình.
“Trợ lý Dương, anh chờ chút”
Ngũ Vận Uyển quýnh lên, thấy Dương Tá đi cực nhanh, cô chỉ có thể nhìn Nam Ngự:
“Hôm nay anh thật sự định ở lại đây?”
Nam Ngự nhướng mày: “Sao? Không được à?”
“Không phải không được”
Nhìn Nam Ngự dường như không có vẻ gì là đang nói đùa, Ngũ Vận Uyển càng thêm căng thẳng:
“Những nhà tôi chỉ có hai phòng.”
“Tôi với em ở phòng của em”
Nam Ngự trả lời không chút do dự: “Lẽ nào không phải vốn nên như vậy sao?”
Mặt Ngũ Vận Uyển lập tức đỏ bừng.
Mặc dù khi ở biệt thự, cô và Nam Ngự ngủ cùng một giường, nhưng giường nhà cô nhỏ hơn giường nhà Nam Ngự rất nhiều, nếu ngủ chung...
Cô không dám nghĩ tiếp.
Hơn nữa như vậy chẳng phải cô đã làm ngược lại dự tính ban đầu khi rời khỏi biệt thự sao?
“Điều kiện nhà tôi đơn sơ, sợ anh ở đây không quen”
Ngũ Vận Uyển cắn răng tiếp tục viện cớ.
“Không sao” Nam Ngự khẽ nhướng mày:
“Tôi không quan tâm”.
Ngũ Vận Uyển thật sự hết cách, mắt to trừng mắt nhỏ với Nam Ngự hồi lâu mới bảo: “Thôi tuỳ anh. Tôi... tôi đi tắm trước đây.”
Nam Ngự cười mà như không cười nhìn cô: “Ừm”