Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tình nồng khó phai - Ngũ Vận Uyển

Trở lại phòng, anh thấy Ngũ Vận Uyển đã nằm trên giường. 

Chiếc giường rất nhỏ, Ngũ Vận Uyển gần như cuộn mình nằm trong góc. Sau khi Nam Ngự vào phòng, anh vươn tay ra ôm cô vào lòng. 

“Em trốn cái gì?” Nam Ngự ôm lấy Ngũ Vận Uyển, ghé vào tai cô và khẽ nói, “Như vậy chẳng phải đã rộng hơn rất nhiều rồi sao? 

Nói xong, anh nhanh chóng tắt đèn rồi nhắm mắt đi ngủ, 

hôm nay đã giày vò cả một ngày, anh thật sự rất mệt mỏi, khi ngửi mùi hương trên tóc Ngũ Vận Uyển, anh chỉ cảm thấy thoải mái một cách khó tả. 

Như vậy, xem ra giường nhỏ một chút cũng có lợi thế. 

Nam Ngự nhanh chóng phát ra tiếng thở đều đều, nhưng Ngũ Vận Uyển đang ở trong lòng anh thì mãi vẫn không ngủ được. 

Cô hơi xoay người lại, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Nam Ngự và mấy sợi râu mọc trên cằm anh, quanh thân cô tràn đầy hơi thở của Nam Ngự. 

Trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng đang đập dữ dội một cách rõ ràng. 

Ánh mắt cô hơi tối đi, cô có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại. 

Ngũ Vận Uyển, thừa nhận đi, không phải mày sắp đắm chìm trước Nam Ngự rồi. 

Mà là đã đắm chìm rồi... 

Mười hai giờ đêm, rất nhiều người ở thành phố S vẫn chưa ngủ. 

Sau khi tăng ca xong, Nam Bá lệ bước chân mệt mỏi trở về căn hộ mà mình thuê bên cạnh tòa soạn. 

Anh ta không thích sống ở nhà tổ, không thích việc mỗi 

ngày phải đối mặt với ba và ông nội nên đã thuê một căn hộ studio ở đây. 

Vừa ra khỏi thang máy, anh ta đang định đi mở cửa thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi xổm trước cửa nhà mình. 

Anh ta lập tức sửng sốt, không thể tin vào mắt mình, “Tiểu Như?” 

Đúng vậy, người đang ngồi xổm trước cửa nhà anh ta chính là Lâm Tiểu Như. 

Nghe thấy giọng nói của Nam Bá, cô ta ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc, trông rất đáng thương. 

“Nam Bá, anh đã về rồi” Vừa nhìn thấy Nam Bá Lâm Tiểu Như nói với vẻ đáng thương, “Em đã chờ anh rất lâu rồi, điện thoại cũng không liên lạc được.” 

“Em chờ anh làm gì?” Nam Bá nhíu mày, vội vàng đỡ cô ta dậy, “Anh tăng ca, điện thoại hết pin, vào trong trước rồi hẵng nói”. 

Sau khi bước vào phòng, Nam Bá vừa đóng cửa lại thì Lâm Tiểu Như đã ôm chặt anh ta ngay tại trước cửa. 

Cơ thể Nam Bá cứng đờ, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Như, rốt cuộc em sao vậy?” 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận