Bàn tay đang gõ trên bàn phím của Nam Ngự hơi khựng lại, giọng nói trở nên lạnh lùng, “Bây giờ hiệu suất làm việc của các cậu chỉ được đến vậy thôi sao? Đã điều tra lâu như vậy rồi mà vẫn không điều tra ra được rốt cuộc kẻ đó là ai? Hơn nữa các cậu không tự mình đi điều tra thứ bị rơi trong phòng khách sạn đi, chẳng lẽ còn muốn tôi giúp các cậu điều tra?”
Trên trán Dương Tá toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng anh ấy vẫn lấy hết can đảm mà nói: “Cậu Nam, đương nhiên là tôi sẽ điều tra. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn là nên để cậu xem qua món đồ này trước...”
Bấy giờ Nam Ngự mới rời mắt khỏi màn hình máy tính.
Dương Tá vội vàng đặt món đồ kia lên bàn, anh ấy giải thích: “Khách sạn Thế Kỷ là khách sạn năm sao. Vì vậy bất cứ thứ gì khách hàng làm rơi, cho dù là một chiếc khăn thì bọn họ cũng sẽ cất giữ cẩn thận và liên lạc với khách hàng. Nhưng bởi vì bọn họ vẫn luôn không tìm được vị khách lần này, cho nên món đồ này đã được cất giữ trong phòng để đồ suốt hai năm”
Lúc này, một chiếc khăn tay được đặt trên bàn của Nam Ngự.
Chiếc khăn có màu xanh lam đậm, được làm bằng lụa tơ tằm thượng hạng và chế tạo cực kỳ tinh xảo, nhưng vừa nhìn đã biết đây là đồ của nam giới, không có hoa văn gì, chỉ có một chữ cái tiếng Anh nho nhỏ "J” ở góc, là chữ
viết hoa, có cảm giác như được may riêng vậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc khăn tay này, vẻ mặt của Nam Ngự đã thay đổi. Anh nhanh chóng cầm chiếc khăn lên và quan sát cẩn thận một lúc lâu mới đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Dương Tá, ánh mắt lạnh lẽo như băng, “Cậu chắc chắn chiếc khăn này được tìm thấy trong phòng khách sạn chứ?”
Bây giờ Dương Tá đã không nhịn được mà rút khăn tay của mình ra để lau mồ hôi, “Vâng thưa cậu Nam. Thế nên tôi mới nghĩ là nên đưa cho cậu nhìn
xem”
Bàn tay của Nam Ngự đột nhiên siết chặt lại, chiếc khăn trong tay anh cũng vì thế mà bị biến dạng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!