Ngũ Vận Uyển nắm chặt lấy áo bệnh nhân của mình, nói khẽ: "Thật ra... anh không cần phải làm như vậy."
"Không cần à?" Nam Bá đột nhiên nhướng mày, "Ngũ Vận Uyển, đây là vấn đề có cần hay không sao? Em cảm thấy anh sẽ thật sự trơ mắt nhìn em chết à?"
Ngũ Vận Uyển đột nhiên không biết phải đối mặt với ánh
mắt của Nam Bá thế nào, chỉ đành quay đầu đi, "Thật ra anh chỉ cần lo cho anh là được rồi, tôi không đáng để anh liều mạng đi cứu như vậy đâu".
Nghe Ngũ Vận Uyển mở miệng ngậm miệng đều nói là "Không cần", "Không đáng", Nam Bá mặc dù không ngừng nhắc nhở mình đừng nổi nóng với cô nữa nhưng vẫn không nén được cơn giận.
Anh ta đứng dậy, bàn tay dán băng nắm lấy cằm Ngũ Vận Uyển ép cô phải ngẩng đầu nhìn mình trên giường bệnh, lạnh lùng nói: "Ngũ Vận Uyển, có đáng giá hay không, có cần hay không là do anh quyết định, em nói không tính!"
Ngũ Vận Uyển nhìn Nam Bá trước mắt, chỉ thấy ánh mắt thâm tình hoàn toàn không che giấu của anh ta.
Cô không khỏi hoảng loạn.
Không.
Không thể được.
Bây giờ cô và Nam Bá tuyệt đối không thể.
Cô nghĩ vậy thì thầm run sợ, vội vàng tránh tay của Nam Bá và lạnh lùng nói: "Nam Bá, anh chú ý thái độ của mình đi, đừng quên bây giờ tôi là thím của anh!"
Thím.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!