Giọng Nam Ngự rất kiên quyết, xem như bây giờ Ngũ Vận Uyển cũng hiểu anh, cô biết mình nói gì cũng vô ích, chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Vết thương rải rác khắp người Ngũ Vận Uyển, sau khi uống thuốc giảm đau, giờ cô cũng rất buồn ngủ, hơn nữa còn đeo bịt mắt, nằm chưa được bao lâu cô đã ngủ rồi.
Ngũ Vận Uyển ngủ không lâu thì Dương Tá ở bên cạnh vẫn luôn không dám lên tiếng lúc này mới đi tới, nhỏ giọng nói:
“Cậu Nam, tôi đã điều tra rõ về chuyện đám cháy lần này rồi”
Sau khi Ngũ Vận Uyển ngủ, Nam Ngự lại quay về dáng vẻ người đàn ông bình tĩnh điềm đạm, anh hơi nghiêng đầu, lăn xe lăn vào gian phòng nhỏ bên cạnh phòng bệnh, nhưng vẫn không để Ngũ Vận Uyển rời khỏi tầm mắt của mình, lúc này mới lên tiếng:
“Nói”
“Đám cháy bùng lên từ tầng hai, hơn nữa nơi bắt lửa chắc là phòng sách bên cạnh phòng ngủ chính”
Ánh mắt Nam Ngự sầm xuống:
“Cho nên ý cậu là, mục tiêu của đối phương chính là Ngũ Vận Uyển?”
Dương Tá gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng:
"Vả lại không chỉ vậy, tôi cho người
kiểm tra kỹ lưỡng mọi lối vào của căn phòng, thiết bị chống trộm không hư hỏng gì, cũng không chụp được bất cứ ai đi vào”
Nam Ngự nheo mắt:
“Cậu chắc chắn?”
Tất nhiên Dương Tá biết suy nghĩ trong lòng Nam Ngự, anh ấy nặng nề gật đầu.
Có thể nói thiết bị chống trộm ở biệt thự của Nam Ngự là loại có tiêu chuẩn hàng đầu thế giới, nếu không hề bị phá hỏng, vậy đám cháy lần này chỉ có một khả năng...
Là người nội bộ châm lửa.
Tay Nam Ngự đặt trên tay vịn xe lăn hơi siết chặt lại, lúc anh lên tiếng thì giọng đã vô cùng lạnh lùng:
“Gọi thím Trương và chú Vương đến cho tôi.”
Nửa tiếng sau, Nam Ngự sắp xếp vài vệ sĩ canh trong phòng bệnh của Ngũ Vận Uyển, một mình anh đến nhà kho dưới hầm của bệnh viện..
Trong kho, một đàn ông và một phụ nữ dáng người còng lưng bị trói trên đất.
Cửa nhà kho mở ra, một người đàn ông cao gầy ngồi trên xe lăn chậm rãi lăn xe vào, dùng trước mặt hai người đó.
Nhìn rõ người trước mắt, người phụ nữ bị trói trên đất thấy người tới thì cơ thể run lên, ngạc nhiên nói:
“Cậu chủ, cậu chủ, rốt cuộc tại sao cậu trói chúng tôi?”
Đời này thím Trương không ngờ, cậu hai mà bà ta hết lòng chăm sóc lại trói mình.
Nhưng Nam Ngự phớt lờ bà ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Chú Vương, thím Trương, dù sao hai người cũng là người của nhà họ Nam, tôi không muốn ra tay tàn nhẫn, vì thế tự nhận tội đi.”
Thím Trương run lên, vẻ mặt bối rối: “Nhận tội gì? Cậu chủ, có phải cậu hiểu lầm gì không?”
Nam Ngự vẫn không trả lời câu hỏi của bà ta mà nhìn sang chủ Vương: