Nhưng anh ta thực sự rất ghét Lâm Tiểu Như! Lúc đầu cảm thấy mặt mày Lâm Tiểu Như hơi giống Ngũ Vận Uyển nên mới muốn lợi dụng Lâm Tiểu Như để trả thù cho sự phản bội của Ngũ Vận Uyển! Ai ngờ ông trời lại trêu ngươi anh!
Ngũ Vận Uyển không phản bội anh ta, cô là người bị hại! Còn anh ta, anh ta đã làm gì khi cô cần an ủi và che chở nhất? Hai năm sau gặp lại Ngũ Vận Uyển, anh ta đã đối xử thế nào với cô! Nam Bá vô cùng hối hận.
Đôi mắt say xỉn của Nam Bá mờ mịt, trước mắt xuất hiện Ngũ Vận Uyển thích cười năm đó, cô mặc một chiếc váy màu xanh lam chạy về phía anh như một chú nai con, gọi vang, Nam Bá, ha ha, Nam Bá...
Hồi đó Ngũ Vận Uyển thích buộc tóc đuôi ngựa và xem phim điện ảnh. Sau khi tan học, cô đưa anh ta đến rạp chiếu phim của trường để xem phim. Cô ấy nói, Nam Bá, ngày sau chúng mình già rồi vẫn ngồi đây xem phim nhé!
Anh ta cười cô nói nhảm, khi chúng ta già rồi, rạp chiếu phim cũ nát này còn tồn tại được không, hẳn là chuyển thành ngoài trời rồi. Họ cười lên ha ha...
Ký ức dần dần trở nên nhạt nhòa rồi biến thành gương mặt Lâm Tiểu Như. Đôi mắt cô ta quyến rũ, duỗi tay ôm lấy anh nói, Nam Bá, Nam Bả, đứa bé, con của chúng ta...
Nam Bá uống rất nhiều rượu. Nhớ về thời gian tốt đẹp ở bên Ngũ Vận Uyển trước đây, nhớ đến Lâm Tiểu Như vướng víu hiện tại, Nam Bá cảm thấy rất đau đớn và bối rối.
Ngũ Vận Uyển, em có thể tha thứ cho anh không? Anh nhớ em quá.
Nam Bá nhẹ giọng nói: "Ngũ Vận Uyển, Ngũ Vận Uyển.."
Buổi tối Ngũ Vận Uyển phải tăng ca, mọi người trong văn phòng lần lượt ra về. Hiểu Mai dẫn cô đừng làm quá muộn, nhắc cô về nhà sớm.
Tối nay Nam Ngự họp, không ở nhà.
Trời rất tối, Ngũ Vận Uyển dọn dẹp bàn làm việc lúc định tắt đèn văn phòng chuẩn bị về thì Nam Bá đột nhiên lảo đảo xông tới khiến cô sợ hãi, mùi rượu nồng nặc xộc lên mũi.
Ngũ Vận Uyển vội vàng tiến lên đỡ Nam Bá, kinh ngạc hỏi: "Anh uống rượu à? Sao lại uống nhiều như vậy? Còn đến công ty làm gì nữa, để tôi đưa anh về”
Nam Bá mở đôi mắt mông lung nhìn kỹ hơn, đúng là Ngũ Vận Uyển mà anh nhớ. Anh ta vui vẻ bật cười: "Ngũ Vận Uyển, đúng là em này, haha, tốt ghê em chưa đi."
Ngũ Vận Uyển không biết Nam Bá uống bao nhiêu rượu mà đến nỗi không thể nói chuyện lưu loát.
“Nam Bá, anh tìm tôi có chuyện gì không? Muộn rồi, ngày mai nói đi." Ngũ Vận Uyển cảm thấy nên rời khỏi đây thì tốt hơn. Nhưng anh ta uống say như chết khiến cô không yên tâm.
Nam Bá cười ngây ngô nói: "Em ở đây trốn anh sao? Đúng vậy, hôm nay anh uống rất nhiều rượu. Anh biết em không thích anh uống rượu, từng nói tửu lượng và tửu phẩm của anh kém. Ha ha, em xem, anh nhớ rõ hết chuyện giữa chúng ta”
Ngũ Vận Uyển thở dài nói: "Nói chuyện trước kia làm gì nữa? Hiện tại chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, không tốt sao?"
“Tốt? Tốt cái gì?" Nam Bá cười khổ nói: "Không có em, cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì?”
“Nam Bá, anh không thể nói như vậy." Ngũ Vận Uyển cảm thấy thương hại Nam Bá.
Cô không ngờ Nam Bá đột nhiên túm vai cô hét như điên: "Ngũ Vận Uyển, sao anh không thể! Tuy trước đây anh không tin em, nhưng em thực sự không yêu anh sao?"
Ngũ Vận Uyển đờ ra, trong lòng chấn động.
“Vận Uyển, anh biết em vẫn còn yêu anh. Chúng ta làm hòa đi, được không? Anh sai rồi, anh là đồ khốn nạn."
Nam Bá, anh nói năng say xỉn gì thế. Đi thôi đi thôi, tôi đưa anh về. Anh ngủ một giấc, sáng mai đầu óc sẽ tỉnh táo"
Nam Bá bước tới ôm Ngũ Vận Uyển, không chịu buông ra.
“Nam Bá, anh buông tôi ra, anh uống nhiều quá rồi!” Ngũ Vận Uyển cố gắng giãy giụa, lại bị Nam Bá ôm càng lúc càng chặt, suýt nữa không thở nổi.