Ngũ Vận Uyển nhớ ra điều gì, đột nhiên hỏi Ngũ Nhã Phân: "Đúng rồi mẹ, nếu mẹ làm người giúp việc ở nhà họ Mặc, dựa theo tuổi tác của Mặc Nham lúc đó thì chắc mẹ cũng biết Mặc Chiêu Huyên nhỉ?"
Mặc Chiêu Huyên!
Sao Ngũ Nhã Phân có thể không biết cô ta được?
"Mẹ? Mẹ có biết không?" Ngũ Vận Uyển thấy ánh mắt Ngũ Nhã Phân có phần tránh né.
Ngũ Nhã Phân rủ mí mắt xuống, vén tóc ra sau tai rồi vội vàng nói: "Mẹ tất nhiên có biết rồi."
Quả nhiên mẹ có biết.
Ngũ Vận Uyển lại hỏi tiếp: "Vậy Mặc Chiêu Huyên lúc bé là cô bé thế nào vậy?"
Ngũ Nhã Phân khẽ nói: "Cô ấy đương nhiên là một cô bé rất xuất sắc. Điều kiện gia đình nhà họ tốt như vậy, sao có thể không xuất sắc được chứ?"
cũng đúng. Nếu Mặc Chiêu Huyên không xuất sắc, làm sao có thể khiến Nam Ngự nhớ cô ta mãi không quên, làm sao có thể khiến Mặc Nham tìm
mọi cách nuông chiều chứ?
Ngũ Vận Uyển nghĩ lại cũng thấy mình thật ngốc mới hỏi vấn đề này.
Ngũ Nhã Phân hỏi ngược lại Ngũ Vận Uyên: "Sao con lại đột nhiên hỏi về Mặc Chiêu Huyên vậy?"
"Dạ, không có gì, không có gì đâu, con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."
Ngũ Vận Uyển không muốn nói cho Ngũ Nhã Phân biết Mặc Chiêu Huyên đã mất. Có lẽ bà đã biết nhưng cô không muốn nói tiếp về cô ta vào lúc này, để tránh cho mẹ lại đau buồn.
Ngũ Vận Uyển thăm mẹ xong, lúc đi ra ngoài tới góc đường thì thấy một bóng người dong dỏng cao.
Mặc Nham dựa vào chiếc Land Rover của anh ta, ngẩng đầu nói với Ngũ Vận Uyển: "Cô lên xe đi, tôi đưa cô về."
Đáng lẽ Ngũ Vận Uyển không nên qua lại gần gũi với kẻ địch của Nam Ngự nhưng chẳng biết tại sao cô không ghét Mặc Nham, thậm chí còn có cảm giác thân thiết khó tả, vì vậy đã nhận lời.
Cô cũng có rất nhiều thắc mắc về Mặc Nham, có lẽ anh ta có thể trả lời vài chuyện mà cô muốn biết.
Ngũ Vận Uyển nghĩ vậy nên gật đầu. Mặc Nhạm ga lăng mở cửa xe, để cô ngồi vào trong.
Sau khi cô ngồi chắc, Mặc Nham nhanh chóng khởi động xe.
Trên đường đi, anh ta nói: "Ngũ Vận Uyển, tôi không ngờ cô là con gái của dì Phấn đấy."
Ngũ Vận Uyển gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi cũng không ngờ mẹ tôi lại quen biết anh."
"Xem ra, chúng ta vẫn rất có duyên phận"
Mặc Nham liếc nhìn Ngũ Vận Uyển đầy ẩn ý. Anh ta phát hiện nhìn nghiêng trông cô còn xinh hơn nhìn thẳng mặt.
Mặc Nham quay đầu nhìn con đường phía trước, khi thấy đèn đỏ thì dừng xe.
Mặc Nham đột nhiên nói: "Khi tôi còn bé, dì Phân rất tốt với tôi, rất thương tôi. Đáng tiếc... duyên phận quá mỏng. Tôi không ngờ hôm nay còn có thể gặp lại bà ấy."