Quả nhiên, Lâm Tiểu Như mượn oại của Nam Ngự mới dám đến đây, nếu không thì cô ta làm gì có cái gan đó.
Ngũ Vận Uyển mất kiên nhẫn nói: “Cô vẫn nên tranh thủ về đi, Nam Ngự không ở đây”.
“Không ở đây?” Lâm Tiểu Như thấy nhà có vẻ yên tĩnh, chắc là không có ở nhà, nhưng cô ta vẫn không có ý định rời đi mà nói: “Không ở nhà thì tôi ở đây đợi anh ấy.”
2
Nói xong, cô ta tự tiện ngồi trên sofa, sờ da ghế sofa, mỉa mai: “Ôi chao, sofa nhà chị tốt ghế nhỉ, làm thủ công ở Ý? Ngũ Vận Uyển, bây giờ chị đúng là lên hương rồi.”
Ngũ Vận Uyển vốn muốn đuổi cô ta đi, nhưng cô nghĩ dù sao cô ta cũng là ân nhân của Nam Ngự, đuổi cô ta đi cũng không hay, ngược lại sẽ thành cái cớ của cô ta, vì vậy cô chỉ đành im lặng không nói gì.
Lâm Tiểu Như nhìn quanh nhà của hai người họ.
Mặc dù nhà này không lớn bằng biệt thự của nhà họ Lâm, nhưng trang trí rất sang trọng, đèn chùm pha lê trong phòng khách, mỗi một viên châu ngọc đều là pha lê thật, cô ta nhìn thoáng cái là có thể biết được thật giả qua độ sáng trên bề mặt.
Cô ta hoàn toàn không giấu được vẻ ganh tị trong đáy mắt.
Đứa con gái riêng Ngũ Vận Uyển này dựa vào đâu mà sống ở chỗ tốt như vậy!
Bên này, Ngũ Vận Uyển lại pha một ấm trà nóng rồi rót cho Lâm Tiểu Như một tách.
Lâm Tiểu Như liếc nhìn cô, ngẩng đầu nói: “Nhìn cách chị rót trà, đúng là giống hệt con của giúp việc trong nhà, rất chuyên nghiệp, ha ha ha
“Mời.”
Ngũ Vận Uyển lười tranh cãi so đo với cô ta, với phép lịch sự của chủ nhà, cô lại mang một ít trái cây đến cho Lâm Tiểu Như, đều là một số trái cây sấy có lợi cho phụ nữ mang thai, những thứ này đều là Nam Ngự sai người mua cho CÔ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!