“Trong thời gian này đi” Nam Bá nhếch miệng cười khẩy: “Anh sẽ sắp xếp một bữa tiệc gia đình mời tất cả
mọi người tới, để chính thức giới thiệu em”
Vừa đến sáu giờ, Ngũ Vận Uyển khẩn cấp rời khỏi phòng làm việc luôn.
Lúc cô đứng dậy, có không ít người đang xì xào bàn tán gì đó và liên tục quăng những ánh mắt khinh thường về phía cô.
Ngũ Vận Uyển cảm thấy hết sức buồn bực.
Nam Bá, còn cả những người hay khua môi múa mép đó nữa. Hiện giờ bệnh của mẹ đã ổn định lại, có phải có nên đổi việc rồi không?
Ngũ Vận Uyển suy nghĩ miên man cả quãng đường, khi về đến nhà cô mới phát hiện Nam Ngự đã ở nhà, hơn nữa anh không ngồi trên xe lăn mà đang đứng trong phòng khách.
“Em về rồi à?” Nam Ngự nói với giọng lạnh nhạt.
Ngũ Vận Uyển nhìn quanh nhà, cô vừa thay dép vừa hỏi: “Thím Vương với chú Trường vẫn chưa về sao?”
“Ừ, tôi cho họ nghỉ dài hạn”
“Vậy để tôi nấu cơm cho anh” Ngũ Vận Uyển đi vào phòng bếp: “Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được”
Thật ra hôm nay Ngũ Vận Uyển rất mệt, nếu chỉ có mình cô thì chắc chắn cô sẽ rang cơm ăn cho xong bữa. Thế nhưng cô vẫn nhớ chuyện nấu cơm cho Nam Ngự để trả nợ, vì vậy không dám làm qua loa mà chọn thịt bò luộc làm món chính.
Nhưng lúc thái rau, cô nghĩ đến những chuyện phiền lòng ở tòa soạn thành ra không tập trung, bỗng cảm thấy ngón tay đau đớn.
“A..."
Cô giật mình hô lên, vội vàng rụt tay lại mới phát hiện mình bất cẩn cắt trúng ngón tay.
“Sao thế?” Giọng Nam Ngự vang lên sau lưng, Ngũ Vận Uyển quay đầu thì thấy anh đã đi vào phòng bếp.
“Không sao? Ngũ Vận Uyển rặn cười: “Chẳng qua là bất cần cắt vào tay, dán băng cá nhân là được rồi”
Thật ra vết thương của cô rất nhỏ, chỉ là một vết cắt nhỏ không sâu lắm, máu chảy ra cũng không nhiều.
“Để tôi xem” Nhưng Nam Ngự giống như không nghe thấy Ngũ Vận Uyển nói, anh cầm tay cô kiểm tra cẩn thận, dáng vẻ nghiêm túc ấy lại khiến cô hơi xấu hổ.
“Không sao đâu mà.”