Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tình Nồng Người Không Biết


Editor: Khánh Nhi
Beta: Heulwen

 
Từ khi trao đổi WeChat, Thời Thiển và Minh Triết Niên hiểu rõ hơn về công việc của nhau, anh còn mời cô đi ăn cơm.
 
Cố vấn Minh tính tình chính trực, lớn lên cũng rất đẹp trai, Thời Thiển cảm giác trong cuộc sống bận rộn như này còn nở ‘một cây hoa đào nhỏ’* hiếm có như này cũng không tệ, ngày thường cô giao tiếp hay đối đãi với mọi người đều bình đạm, nhưng lại gặp được nhân tài đáng giá để chính mình cố gắng phấn đấu bằng họ, nên cũng dùng hết sức lực, đất dụng võ mình có để tiến bộ hơn.
 
*: Người trung hoa xưa hay ví nhân tài như cây hoa đào
 
Về chuyện vì sao ngày đó cố vấn Minh lại chạy lên tầng mười, cô cũng đã hỏi đối phương qua WeChat.
 
‘Diều Giấy’: Hôm trước em thấy anh ấn nút lên tầng mười, chẳng lẽ là nhầm địa chỉ à? #icon buồn cười#
 
‘MZN’: Không phải, anh có một người bạn sống trên tầng mười ở tòa nhà bên cạnh, anh tìm cậu ấy nói vài chuyện, thuận tiện lấy một ít quần áo.
 
Thời Thiển không khỏi suy nghĩ, xem ra người bị các cô rình coi không phải là anh ấy, nói không chừng là người bạn tốt của anh ấy thì sao?
 

_____________________
 
Chớp mắt, đã tới kì nghỉ dài của tháng mười, Thời Thiển cũng thu thập hành lý, muốn bay về thành phố Tây Linh thăm người thân.
 
Từ lúc cô học cấp hai, bố mẹ đã ly hôn rồi, sau đó cô sống với mẹ một thời gian dài.
 

Mãi cho đến khi cô tốt nghiệp cấp ba, mẹ cô mới quyết định tái hôn, gả cho người đàn ông mà Thời Thiển gọi là ‘Chú Dư’, cuối cùng cô nhớ lại nụ cười hạnh phúc lúc ấy xuất hiện trên mặt của mẹ.
 
Hai năm trước, sức khỏe của bà ngoại và ông ngoại ở thành phố Tây Linh không được tốt, nên sau khi bọn họ thương lượng đã quyết định dọn qua thành phố đó để chăm sóc hai ông bà, lúc này mới để Thời Thiển một mình ở lại thành phố S công tác, do đó cũng rèn luyện được kỹ năng sống tự lập cho cô.
 
Cô đang ở văn phòng, dùng WeChat nói với Minh Triết Niên về chuyến bay vào ngày ba mươi tháng chín, không nghĩ tới đối phương lại gửi tới một icon ngoài ý muốn:
 
‘MZN’: (⊙▽⊙) Trùng hợp như vậy sao? Ngày đó anh cũng từ Quảng Châu bay đến Tây Linh công tác, cũng đến nơi vào buổi trưa.
 
Là một nhà tư vấn các dự án, Minh Triết Niên thường phải chạy qua chạy lại nhiều nơi trong phạm vi cả nước, anh suy nghĩ một chút cảm thấy thật không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, dứt khoát gửi cho Thời Thiển một đoạn ghi âm giọng nói:
 
“Nếu thuận tiện, có muốn gặp mặt ở sân bay hay không, sau đó cùng đến trung tâm thành phố ăn cơm trưa? Cơm trên máy bay ăn không ngon lắm.”
 
Thời Thiển nghe xong đoạn ghi âm giọng nói của đối phương gửi tới, giọng nói rất tự nhiên và nhẹ nhàng, có thể vì xung quanh ồn ào nên nghe có tiếng nhiễu rè rè.
 
Cứ từ việc thời còn là sinh viên cô đã quen nghe những giọng nói hay của những người lồ ng tiếng, cho nên, cô cảm thấy giọng nói của cố vấn Minh có hơi khó chịu.
 
Phải biết rằng, trên đời này người có thể có giọng nói sâu sắc, hoàn mỹ, mang cảm giác tràn ngập hy vọng cho người khác như Bác Diễn, còn có thể sử dụng mang lại lợi ích cho người ta, thật sự là quá ít.
 
Nhớ đến đại thần lồ ng tiếng Bác Diễn thần bí kia, Thời Thiển miên man hồi tưởng lại. Sau khi trả lời tin nhắn của Minh Triết Niên, cô nhanh chóng thu thập sắp xếp lại bàn làm việc, phân loại từng xấp văn kiện, lại sắp các mô hình nhỏ thành từng hàng ngăn nắp, bàn làm việc rộng lớn cuối cùng cũng chậm rãi lộ ra vẻ ban đầu của nó.
 
Một bên khác, Uông Mạn Quyên thấy ý cười, sự vui vẻ trên mặt cô thì có chút thấy khó hiểu, cô ta viện cớ đi toilet, tới bàn làm việc của đàn chị này, mỉm cười nói: “Này, chị Thời, có lẽ chị rất vui nhỉ, dự án trong tay sắp hoàn thành, có thể trở về nhà ăn tết, nhưng em thì thảm rồi, không phải giám đốc vừa mới giao cho em nhiệm vụ mới sao……”
 
Thời Thiển mím môi, đúng lúc tâm tình tốt nên cô không muốn bị cô ta quấy rối, cô giơ tay vỗ vỗ bả vai của đối phương, còn rất đồng tình nói: “Em cũng nhanh làm xong rồi về nhà đi, chị muốn ăn món thịt đầu sư tử của mẹ muốn chớt rồi.”
 
Bốn lạng đẩy ngàn cân*, đẩy Uông Mạn Quyên còn đang muốn nói gì đó chặn lại ở họng cô ta luôn, cô cũng lười nói nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi.
 
*: Khéo léo làm chệch hướng câu nói.
 
……...................
 
Sau khi đi qua được cửa kiểm tra an ninh ở sân bay, Thời Thiển thấy thời gian còn sớm, nên trước tiên ngồi xuống ăn một tô mì hoành thánh, sau đó mới tự mình kéo vali đến cổng trước để lên máy bay.
 
Hãng hàng không Viễn Bác là một trong những công ty có tốc độ phát triển vượt bậc nhất trong những năm gần đây, cũng được nâng lên vị trí hàng đầu trong ngành, các vấn đề dịch vụ và cơ sở vật chất đều đạt tiêu chuẩn, đội ngũ tiếp viên hàng không trẻ tuổi xinh đẹp trên mặt đều là ý cười ngọt ngào, cúi chào từng vị khách một: “Chào mừng quý khách lên máy bay.”
 
Hôm nay thời tiết mát mẻ, là một ngày thích hợp để đi máy bay, Thời Thiển tiến vào khoang máy bay, tìm được chỗ của mình rồi ngồi xuống, cô gái bên cạnh không khỏi nhìn cô thêm vài lần, mà sắc mặt của cô ôn hòa, cô nghiêng thấp người xuống, từ trong túi xách lấy ra một quyển ‘Lý luận về tổ hợp không gian kiến trúc’, cô đã chuẩn bị cuốn sách này để vừa đọc vừa giết thời gian.
 
Không bao lâu sau, máy bay liền vững vàng cất cánh, Thời Thiển mới vừa đọc được vài trang giấy, thì trên đầu cô vang lên một âm thanh nhắc nhở lanh lảnh, họ muốn thông báo về chuyến bay, nhưng mà, điều cô không ngờ tới lại chính là ——
 
“Xin chào quý ông, quý bà, hoan nghênh các ngài đến với chuyến bay 1321 của công ty hàng không Viễn Bác, tôi là Tùy Cẩn Tri - cơ trưởng của chuyến bay lần này.”
 
Chất giọng trong như núi Viễn Sơn, như mang lại sự gột rửa trong sạch bất ngờ được cho màng tai của mọi người.
 
“Máy bay của chúng ta đã rời khỏi thành phố S đến thành phố Tây Linh, thời gian bay dự tính là hai giờ ba mươi phút, khoảng cách bay là……”
 
Gần như là trước một giây, ngay khi vị cơ trưởng kia vừa kết thúc thông báo, các cô gái ở hàng ghế sau và cô gái ngồi bên cạnh Thời Thiển tất cả đều không giữ được bình tĩnh, cũng mặc kệ đang ở trong khoang máy bay, quơ chân múa tay mà kịch liệt thảo luận nói:
 
“Cmn, âm thanh của vị cơ trưởng này quá dễ nghe rồi đúng không?! Tim của tôi đập rất nhanh này aww!!!”
 
“Xong rồi, so với âm thanh lồ ng tiếng mà tôi vừa mới nghe còn dễ nghe hơn, sao lại thế này a! Đây là lí do tui lên máy bay nha!”
 

“Hơn nữa còn là cơ trưởng a, oh my chuối, cơ trưởng này cũng quá ngọt đi?”
 
Đừng nói là các cô ấy, ngay cả Thời Thiển đang cầm sách cũng bị bất lực vì kinh sợ rồi.
 
Cơ trưởng Tùy khi thông báo đọc từng chữ rất rõ ràng, vô cùng nghiêm túc đến tận chữ cuối luôn, âm thanh mê người kia tựa như là có thể làm bạn cảm thấy lạc vào một buổi chiều ấm áp, một chút ánh nắng vương trên cửa sổ lấp lánh như khảm chút ánh kim lên cửa kính vậy.
 
Chỉ là một lời nói đơn giản, lại làm tất cả mọi người cảm thấy chuyến bay này rất an toàn và thoải mái……
 
Đây là nguyên nhân khiến các cô ấy bị sốc, nhưng đều khiến Thời Thiển cảm thấy bất ngờ nhất chính là giọng nói này cũng giống Bác Diễn quá đi thôi?!?!
 
Thời Thiển ôm ngực, mặc dù vô cùng kích động khi không nhớ được tên cơ trưởng này, nhưng cô đã bị mê muội, cảm thấy trái tim mình như bị đập lỡ mấy nhịp, không thể bù lại được!!!!
 
Đúng vậy, Hề Ôn Ninh cũng đã sớm nói với cô, ngày thường nhìn cô rất tự nhiên bình tĩnh, nhưng chỉ cần gặp được người có cùng suy nghĩ liên quan về thế giới lồ ng tiếng ảo kia, thì sẽ phóng thích hết nội tâm tình cảm của thiếu nữ.
 
Huống chi, giọng nói kia rất giống nam thần Bác Diễn mà cô luôn tâm tâm niệm niệm*, giống chất giọng lồ ng tiếng hút hồn người khác, vì vậy nên bảo cô làm sao có thể kháng cự được aaaa!!!!!!!
 
*:Luôn nghĩ về, hướng tới người/vật nào đó.
 
Bác Diễn, tên ban đầu là《 Sở Từ 》, nghĩa là rộng lớn bao la, nên anh được mệnh danh là “Âm nhạc Bác Diễn vô chung cực hề”.
 
Khi Thời Thiển lên học cấp ba, giới phụ đề cùng giới phân phối trực tuyến nổi lên cùng một thời, cơ hội đầu tiên “Bác Diễn” trở nên nổi tiếng trên mạng là do anh đăng video mình nhận nuôi một chú mèo trên diễn đàn nổi tiếng nào đó.
 
Trong video ngoại trừ giọng nói cuốn hút của anh ra, còn có chú mèo con bị người ta vứt bỏ kia, mèo con màu đen trắng đan xen đang nằm chơi trên thảm nghịch cây gậy mèo, không ngừng lăn thân mình làm nũng, còn liên tục kêu “meo meo” rất to, nằm ngửa trên thảm làm lộ ra cái bụng mềm mại.
 
Lúc ấy, có rất nhiều hiệp hội mới thành lập muốn đến mời anh tham gia, nhưng đều bị từ chối, lại qua một thời gian, có một hiệp hội “Nghiêm Sương Đã  Sát” nổi lên, theo nhiều fans hâm mộ đồn thổi, của người đứng đầu hiệp hội này ở ngoài đời thật đã biết Bác Diễn, cho dù vị đại thần này cũng chưa thuộc vào hiệp hội nào cả, cũng không phải người đứng đầu của tổ phối âm hoặc tổ âm nhạc, nhưng những tác phẩm của anh đều hợp tác cùng “Nghiêm Sương Đã Sát”.
 
Bác Diễn trở thành một người lồ ng tiếng nổi tiếng, nhưng vẫn duy trì tác phong làm việc thần bí, anh rất ít khi hợp với BG, chứ đừng nói đến BL, mấy bộ phim truyền hình có rất nhiều bộ phim có hai nam chính, ngoài ra còn có chuyện tình cảm giữa quan lại thế gia, âm mưu các kiểu, thi thoảng anh còn hát mấy bài hát mang phong cách cổ phong của hiệp hội “Nghiêm sương đã sát”, anh ít hát cover nhất, nhưng mỗi một bài anh hát thể nói là kinh điển.
 
*BG: kiểu hợp tác boy x girl, BL: đam mỹ đó nha.
 
Bác Diễn hát phong cách cổ phong tao nhã như ngọc, hát tình ca thì vô cùng du dương lưu luyến, mà nguyên nhân chính làm mọi người chú ý và sùng bái với âm thanh của anh là vì mấy năm trước anh đột nhiên tham dự một hoạt kết hợp với việc kinh doanh đầu tiên, hơn nữa, vừa ra tay đã kết hợp với bộ phim điện ảnh 《 Người trong mộng 》nổi tiếng của một đạo diễn thiên tài.
 
Âm thanh lồ ng tiếng của nam chính giống như cơn gió mạnh lướt qua trái tim, để lại một cảm giác lạnh lẽo không cách nào tan đi.
 
Đây là cảm giác về sự chữa lành khi có một giọng nói hay mang đến cho mọi người, có lẽ, những người thuộc hội ‘thanh khống’ càng có thể hiểu được hết chân lý trong đó.
 
Gần đây, tần suất mà đại thần Bác Diễn xuất hiện cũng càng ngày càng ít, không phải vì bị “Ung thư lười thời kì cuối”, mà nghe nói hình như anh rất bận, thời gian rảnh rất ít, ngay cả trên Weibo lần đăng bài gần đây nhất, cũng khoảng hơn một năm trước.
 
Nghĩ đến đây, Thời Thiển cảm giác được tịch mịch, cô đơn bao trùm dày như tuyết.
 
Cô lấy mp3 đã đặc biệt chuẩn bị ra, đeo hai tai nghe vào, nhắm mắt lại, chỉ có thể gặp được nam thần qua những ca khúc trước đây.
 
……............................
 
Hành khách và nhân viên đi lại trên sân bay vẫn luôn không ngừng nghỉ, sau khi Thời Thiển thuận lợi đến được thành phố Tây Linh, tìm một chỗ rộng rãi đứng ở đó, gửi tin nhắn qua WeChat cho Minh Triết Niên: “Em đã đến nơi rồi, tất cả đều thuận lợi, anh xuống máy bay rồi thì liên lạc nhé.” Thuận tiện, cũng nói cho anh ấy biết phải đợi cô ở đâu.
 
Ước chừng sau khi đọc sách khoảng mười phút thì Minh Triết Niên gọi điện thoại đến.
 
Sau đó, hai người gặp nhau ở đại sảnh, Thời Thiển nhìn đối phương có lẽ là không muốn để cô chờ lâu, nên chạy nhanh tới, thân mình thon dài hiện rõ trong đám đông, vì nhiệt độ không khí trên sân bay ấm áp, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, khóe môi khẽ nhếch lên đầy ưu nhã, lẳng lặng nhìn về phía cô.

 
Thời Thiển cười nói: “Tại sao kỳ nghỉ còn phải chạy tới đây? Người nhà của anh cũng không nói gì anh sao?”
 
Minh Triết Niên nhún vai, nụ cười rất phóng khoáng: “Nếu về nhà sẽ bị hối thúc lập gia đình, nhà anh có rất nhiều cô dì, vì vậy để tránh thì tốt nhất là nên bận rộn với công việc.”
 
“Được rồi, vậy chúng ta sẽ đi ăn cơm ở đâu?”
 
“Trước tiên chờ một chút, anh có thứ phải đưa cho bạn anh.” Minh Triết Niên giơ lên món quà là nhãn hiệu cho đàn ông trên tay: “Lần trước lấy của cậu ấy không ít đồ, anh cũng nên đáp lễ một chút.”
 
Thời Thiển nheo mắt, vui đùa nói: “Đúng vậy, bạn bè tốt theo suốt đời.”
 
Cô bỏ cuốn sách thiết kế vào lại túi sách, sau đó ngồi xuống bên cạnh xem điện thoại, hai người thoải mái trò chuyện về đề tài công việc gần đây, ánh mắt của Minh Triết Niên chú ý bốn phía, tìm bóng dáng bạn của anh ấy.
 
Ước chừng qua vài phút sau, anh ấy lại đột nhiên đứng lên lần nữa, vẫy vẫy tay về phía trước, nói với người cách đó không xa: “Tùy Cẩn Tri, ở đây!”
 
Thời Thiển còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng tầm mắt đã chuyển từ màn hình di động ra phía trước.
 
Sau đó, cô liền nhìn thấy người kia xoay người, chậm rãi đi về phía bọn họ.
 
Cửa tự động trong suốt nối từ trần nhà đến sàn sân bay phản chiếu ánh nắng ấm áp của buổi trưa, theo phía ngược chiều ánh sáng, người đàn ông ấy bước vào khiến cho mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ, dáng người cao thẳng được ánh sáng và bóng tối vây quanh đã tạo nên hiệu ứng thị giác.
 
Ngoài ra còn có một lọn tóc trên mép mũ của người đàn ông, được phản chiếu ánh sáng, nhìn như dát lên một lớp vàng ròng.
 
Minh Triết Niên quay đầu lại, nhìn về phía Thời Thiển vẫn đang mơ hồ, nói: “Đây là bạn của anh, trước mắt đang là cơ trưởng.”
 
Anh mặc bộ đồng phục chỉnh tề, mũ được cởi xuống để ở khuỷu tay, cổ áo và huân chương đeo trên ngực đã tạo nên ánh sáng lấp lánh, dáng vẻ trong sáng thuần khiết, dịu dàng tao nhã, mà chiếc áo sơ mi thuần trắng và huân chương đều đại biểu cho sự rèn luyện bay trong mấy năm qua.
 
Đàn ông như vậy, đột nhiên cô rất muốn nghe giọng của anh một chút xem nó sẽ như thế nào, nhưng mà, cô cũng sợ giọng nói này sẽ huỷ hoại hình tượng động lòng người của anh.
 
Khi cô còn tự tiêu khiển lắc đầu không ngừng, Minh Triết Niên bổ xung thêm một câu: “Thời Thiển, chiếc máy bay em đi vừa rồi, có lẽ là do Tùy Cẩn Tri điều khiển.”
 
Tùy Cẩn Tri nhìn cô, tiếp theo liền mở miệng: “Em là nhà thiết kế Thời Thiển đúng không?”
 
Thời Thiển: “……”
 
Đột nhiên rất muốn nói, khoảng cách giữa người với người có cần thiết phải chênh lệch lớn như vậy không.
 
Vẻ ngoài khiến người khác bùng cháy, giọng nói ‘giết’ người ngay chớp mắt.
 
Quý ông à, anh có còn chừa đường sống cho người khác hay không?
 


Nhấn Mở Bình Luận