“Cô kiên quyết muốn phá thai à?”
“Thai nhi đã được tám tuần, bắt đầu có tim thai và phát triển bình thường.” Bác sĩ cầm tờ giấy kiểm tra, có phần thương xót nói: “Với sức khỏe hiện giờ của cô, sau này rất khó có con.”
Tôi khẽ ngẩng đầu, nhìn màn hình lớn bên cạnh đang phát lễ đính hôn của một nam một nữ.
Thật mỉa mai!
Ba của đứa bé ôm vợ chưa cưới đón nhận sự hâm mộ và chúc phúc của mọi người, mà lúc này tôi lại đang chờ để phá đứa con của anh ta.
Điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên, là Cố Gia Huy gọi tới.
Tôi hơi sửng sốt, sau đó ấn nút nghe: “Anh hết bận rồi à?”
Tôi hỏi một đằng, người đàn ông trả lời một nẻo: “Cô ở đâu?”
Trái tim đập loạn vài nhịp, cuối cùng tôi không nói ra hai chữ bệnh viện, mà chỉ nói: “Đang đi dạo ở bên ngoài.”
“Tối gặp mặt nhau một chút.”
Tôi còn chưa trả lời, điện thoại đã bị ngắt máy, xem ra chỉ gọi tới để thông báo với tôi một tiếng thôi.
“Chưa chịu phá bỏ đứa con hoang này sao?”
Người phụ nữ trung niên từ bên ngoài xông vào, nhào đến gần mắng tôi: “Bảo cô phá đứa bé, sao lại dài dòng như vậy chứ?”
Sau một lúc ngẩn người, bác sĩ mới nhìn về phía tôi rồi nói: “Cô Đường à, mặc dù phá thai không phải là đại phẫu nhưng vẫn cần ba đứa bé ký tên!”
“Để ba đứa bé ký tên, cô ta xứng chắc?” Người phụ nữ trung niên giật lấy cây bút trong tay bác sĩ, nguệch ngoạc ký ba chữ Phương Mỹ Trúc xuống chỗ đồng ý phẫu thuật.
Sau đó thúc giục bác sĩ bắt đầu phẫu thuật.
“Làm nhanh lên! Để đứa bé này sống thêm một giây thôi tôi đã cảm thấy ghê tởm rồi!”
Bị Phương Mỹ Trúc đẩy vào phòng phẫu thuật, trái tim tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Dì Phương à, dù sao đứa trẻ này cũng là con của Gia Huy, giữ lại hay phá vẫn nên hỏi ý kiến của anh ấy.”
“Đừng tưởng rằng tao không biết mày đang toan tính điều gì! Con cháu nhà họ Cố, sao lại để loại người không ra gì như mày sinh ra được?”
Từng câu từng chữ của bà ta đâm thẳng vào trái tim tôi.
Phòng phẫu thuật.
“Cởi một ống quần ra rồi ngồi lên giường!” Bác sĩ mổ chính ra lệnh.
Tôi nhìn bàn mổ, do dự một chút rồi lên tiếng: “Quần lót cũng phải cởi sao?”
Cô ta nhìn tôi rồi gật đầu hỏi: “Có lót băng vệ sinh à?”
Tôi gật đầu, tay vô thức níu chặt góc áo, tôi rất căng thẳng.
Bác sĩ ra hiệu cho tôi leo lên bàn mổ, ngồi tựa lưng vào ghế theo yêu cầu của cô ta, sau khi nói cho tôi biết chi tiết về cuộc phẫu thuật, thuốc gây mê có tác dụng, tôi liền cảm thấy mệt mỏi.
Cố chống đỡ bằng chút ý thức cuối cùng, tôi nhìn bác sĩ hỏi: “Có đau không bác sĩ?”
Cô ta nở nụ cười ôn hòa: “Không đau đâu, mười lăm phút sẽ xong ngay.”
Tôi mím môi, cổ họng đau rát, giọng nói bất giác trở nên nghẹn ngào: “Con tôi có đau không?”
Cô ta sững sờ, há hốc miệng rồi im lặng.
Không chống lại được tác dụng của thuốc gây mê, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Vốn tưởng rằng quá trình phẫu thuật sẽ rất đau, nhưng do tôi nghĩ nhiều thôi. Cứ như ngủ một giấc rồi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường bệnh, điều duy nhất chứng minh đứa bé từng tồn tại chính là bụng dưới của tôi đau nhói.
Cố Gia Huy nhanh chóng gọi điện hỏi tôi: “Đang dạo phố ở đâu, tôi đến đón cô.”
“Không cần!” Tôi trả lời, tay vô thức xoa phần bụng dưới trống rỗng.
Người ở đầu dây bên kia dường như mất kiên nhẫn: “Gửi định vị cho tôi!”
“Đứa bé đã phá rồi, Đường Hoài An, nếu mày không muốn phải phá thai lần nữa thì về sau tránh xa Gia Huy ra!” Tôi còn chưa lên tiếng, giọng nói của Phương Mỹ Trúc đã truyền đến, bà ta đi giày cao gót bước vào, tâm trạng có vẻ rất vui.
“Phá con ai?” Giọng nói của Cố Gia Huy lạnh dần, hơi thở cũng trở nên nặng nề: “Đường Hoài An, rốt cuộc cô đang ở đâu?”
Tôi biết anh tức giận rồi, trong lúc bối rối, tôi buột miệng đáp: “Bệnh viện phụ sản!”
…