Lâm Khánh Ngân thấy anh nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt lạnh lẽo, nhìn anh nói: “Gia Huy, chuyện này quá kỳ lạ, vẫn nên đợi mẹ con tỉnh lại rồi hỏi bà ấy sẽ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Cố Gia Huy mím môi, không nói thêm gì nữa.
Tầm khoảng mười phút sau, Lục Như Mai xách váy chạy vào, trên người đã thay lễ phục màu hồng nhạt, nhìn thấy Cố Gia Huy, cô ta vừa thở dốc vừa sốt ruột nói: “Gia Huy, dì Phương thế nào rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị thương?”
Dường như Cố Gia Huy không muốn nói nhiều, chỉ nhìn cô ta nói: “Gặp chút chuyện ngoài ý muốn.”
Lục Như Mai nghe xong, đột nhiên rời mắt nhìn về phía tôi, lạnh lùng lên tiếng: “Đường Hoài An, có phải do cô làm không? Bây giờ cô ỷ mình là cô cả nhà họ Lục nên không chút kiêng nể tùy ý làm hại người ta sao? Chúng tôi biết lúc trước dì Phương đối xử với cô hơi khắt khe, nhưng dù thế nào, bà ấy cũng là người lớn, sao cô có thể nhẫn tâm ra tay với bà ấy?”
Tôi bị lời nói của Lục Như Mai làm cho suýt bật cười, nhìn cô ta tôi đột nhiên cười lạnh: “Cô Lục giỏi thật đấy, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao lại biết tôi làm người ta bị thương? Lẽ nào cô biết bà Cố bị thương ở đâu? Cũng biết bà Cố bị thương ra sao ư? Hay là, thực ra do cô hại người...”
“Đường Hoài An, cô đừng ngậm máu phun người.” Lục Như Mai tức giận hét lên với tôi, tức đến mức gương mặt đỏ bừng: “Bình thường dì Phương chỉ bất hòa với cô, bà ấy khinh thường xuất thân của cô, nhiều lần châm chọc cô, cô căm hận trong lòng, nói cô không muốn trả thù bà ấy, ai mà tin được?”
“Như Mai, câm miệng lại cho mẹ.” Lâm Khánh Ngân phẫn nộ trừng cô ta, sắc mặt u ám, nhìn cô ta lạnh lùng nói: “Còn chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện như thế nào, thì phải để ý cái miệng mình cho mẹ, ba và anh con đang kiểm tra camera, rốt cuộc Phương Mỹ Trúc xảy ra chuyện như thế nào, sẽ biết ngay thôi.”
Bị Lâm Khánh Ngân quát, Lục Như Mai cũng chịu yên lại, nhưng mà đôi mắt xinh đẹp nhìn Cố Gia Huy với vẻ đáng thương, dịu dàng nói: “Gia Huy, xin lỗi, em không chăm sóc tốt cho dì Phương.”
Cố Gia Huy nhìn cô ta, khẽ cau mày đáp một câu nhạt nhẽo: “Không trách em.”
Trong lòng tôi có quá nhiều nghi ngờ, nhưng tạm thời không thể xác định được cuối cùng Phương Mỹ Trúc có phải do Lục Như Mai làm hại hay không, chỉ đành đợi điều tra camera giám sát rồi tính sau.
Mọi người yên lặng trước cửa phòng phẫu thuật, có lẽ do đợi quá lâu nên Lục Như Mai đi vào nhà vệ sinh, Lâm Khánh Ngân cũng đi theo, hành lang chỉ còn lại tôi và Cố Gia Huy.
Nhìn sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi của anh, rất nhiều lần tôi muốn hỏi có phải gần đây anh mệt mỏi lắm không nhưng kiềm lại, lời đã đến môi, cuối cùng bị ngăn bởi quan hệ giữa hai người, tôi lại tiếp tục kiềm nén.
Chần chừ hồi lâu, không biết tại sao, tôi nhìn anh lên tiếng: “Tôi không làm hại mẹ anh, khi tôi thấy bà ta, bà ta đã ngất xỉu rồi.”
Tôi không biết tại sao mình lại lên tiếng giải thích với anh, nhưng chỉ cảm thấy dù thế nào, tôi cũng nên nói ra.
Cơ thể anh hơi khựng lại, tròng mắt đen nhánh nhìn về phía tôi, gương mặt điển trai hơi gợn chút cảm xúc mà tôi không nhìn thấu được, sau đó không lạnh không nóng trả lời tôi một chữ: “Ừ!”
Tôi vốn cho rằng anh sẽ nói thêm vài câu, không ngờ anh chỉ trả lời tôi một chữ, lời tôi chuẩn bị đã rất lâu trong lòng, nhưng cũng không có cách nào nói được dù chỉ một chữ.
Không nhịn được mà hít sâu một hơi, có chút chán nản ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nghỉ ngơi rồi thở dài.
“Tôi không trách cô.” Bên tai truyền đến giọng nói của anh, tôi sững người một lúc, quay đầu nhìn về phía anh, trông thấy tròng mắt đen nhánh thản nhiên nhìn tôi, không nhìn ra được bao nhiêu cảm xúc, như thể câu nói vừa nãy, chỉ là anh thuận miệng thốt ra.
Từ khi quen biết anh, dường như anh rất ít khi bình tĩnh nói chuyện với tôi, vốn dĩ tôi cho rằng lần này Phương Mỹ Trúc xảy ra chuyện, anh sẽ không quan tâm trái phải đúng sai mà nhận định tôi làm hại Phương Mỹ Trúc, nhưng có vẻ từ đầu đến cuối anh đều không nói gì.
Trong phút chốc lòng tôi dâng lên một loại cảm xúc không nói được thành lời, đột nhiên nghĩ, nếu tôi nói trước khi Phương Mỹ Trúc xảy ra chuyện đã từng cãi nhau với Lục Như Mai, liệu anh có tin không?
“Cố Gia Huy, thực ra trước khi xảy ra chuyện dì Phương...” Lời nói của tôi đã đến môi, điện thoại trong túi lại rung lên.
Cố Gia Huy nhìn tôi, khẽ cau mày nói: “Nghe điện thoại trước đi.”