Không phải anh đã đi rồi ư?
Dù trong lòng nghi hoặc nhưng tôi cũng không hỏi nhiều.
Sau khi lên xe, anh không khởi động xe mà chỉ kéo cửa sổ lên, đánh mắt nhìn về phía tôi, sắc mặt lạnh lùng âm trầm: “Đã tìm được nhà tiếp theo rồi à?”
Tôi không ngờ ngay câu đầu tiên anh nói lại là câu này, trong lòng bỗng chốc bị quấy lên, tức giận cũng trào dâng theo: “Tổng giám đốc Cố quan tâm nhiều thứ quá đấy nhỉ. Không biết những người phụ nữ trước đây của tổng giám đốc Cố có may mắn được như tôi, được anh nhớ thương cỡ này không!”
Cánh tay tôi bị anh siết chặt, sắc mặt người đàn ông thâm trầm: “Ngủ với anh ta rồi? Hả?”
Sắc mặt tôi trắng bệch, trong ngực bỗng bị nghẹn đến đau đớn, dồn sức đẩy anh ra: “Đúng đấy, ngủ rồi! Anh ấy dịu dàng hơn anh nhiều.”
“Đường Hoài An!” Mặt người đàn ông bỗng chốc sa sầm xuống, nỗi tức giận của anh bao trùm lấy tôi, mang theo cảm giác tàn nhẫn khiến tôi không thở nổi. Tôi còn tưởng rằng anh sẽ thưởng cho tôi vài cái bạt tay.
Nhưng sau một lúc im lặng, anh chỉ rít ra một chữ từ kẻ răng: “Cút!”
Tôi run rẩy, một đường mở cửa xuống xe vô cùng lưu loát, không hề quay đầu nhìn lại, bắt lấy một chiếc xe rồi lập tức rời đi.
Đi theo anh nhiều năm như vậy, tôi luôn rất dè dặt với anh, nhẫn nhục chịu đựng anh, chưa từng làm trái ý anh chút nào. Nhưng những lời nói hôm nay của anh, từng câu từng chữ như giẫm đạp lên trái tim người khác, thật sự không thể nào nhịn được.
Tôi khập khiễng đi vào bệnh viện, sau khi xử lý vết thương bị trật chân, tôi mới đến phòng bệnh của em trai. Liên tiếp mấy đêm liền, mẹ nhớ ba nên vẫn chưa từng được yên giấc. Lúc tôi đi vào, bà đang ngồi trên ghế ngủ gật.
Đường Bảo Nam đang cầm điện thoại chơi game. Nhìn thấy tôi, thằng nhóc vội vàng giấu điện thoại vào chăn, nhếch miệng nhìn tôi nói: “Chị, em không chơi, chỉ lấy ra nhìn giờ thôi.”
Tôi không vạch trần chút lấp liếm này của nó. Mẹ nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy, vặn cái cổ đã hơi đau nhức rồi nhìn tôi nói: “Hoài An, sao bên phía ba con vẫn chưa có tin tức gì thế? Lục Thị thật sự sẽ thả ông ấy ra ư?”
Tôi đi đến phía sau bóp vai cho bà rồi nói: “Mẹ, bây giờ mới có mấy ngày đâu chứ, mẹ đừng gấp, chắc ba sẽ được thả ra ngay thôi.”
Bà thở dài, cuối cùng vẫn là nhớ mong, bà kéo tay tôi rồi nói: “Hay là mẹ con mình đến cục cảnh sát hỏi thử đi?”
Biết bà lo lắng, tôi vừa định an ủi thì di động chợt vang lên. Là một dãy số lạ. Sau khi bắt máy, tôi vừa nói một câu: “Xin chào!”
Thì đầu dây bên kia đã nói: “Chào cô, tôi gọi từ cục cảnh sát ở Tây Lâm. Cô là người nhà của Đường Quốc Sơn đúng không? Ngày mai đến đây ký tên đón người.”
Tôi hơi sửng sốt, trong lòng vui vẻ vô cùng, vội vàng nói, “Vâng, vâng, cảm ơn ạ!”
Cất di động đi, tôi nhìn về phía mẹ rồi nói, “Mẹ, ngày mai chúng ta đi đón ba về nhà nhé?”
Mẹ hơi sững người một lát rồi mới bình tĩnh lại, kéo tay tôi nói: “Ba con không sao chứ?”
Tôi gật đầu.
Bà ấy bất chợt ôm lấy tôi, vui vẻ tới bật khóc.
Tại cổng cục cảnh sát.
Ba được từ từ đưa ra khỏi cổng sắt, đã mấy ngày không gặp rồi, ông đã già đi rất nhiều, tóc trắng hơn phân nửa. Mẹ là một người mau nước mắt, ghé vào ngực ông ấy òa khóc lên như một đứa trẻ.
Ba bất đắc dĩ vỗ về bà: “Bọn nhỏ đều ở đây cả đó?”
Mẹ nghẹn ngào nói: “Anh còn nói nữa à, anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng…” Những lời không may mắn phía sau, bà không nói nữa.
Ba đã bình yên vô sự, Đường Bảo Nam được hóa trị cũng khá lên rồi, hiếm khi nào cả nhà được ở bên nhau thế này.
Mẹ muốn ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng.
Tôi tìm một nhà hàng khá sang. Ba đã tiết kiệm hơn nửa đời người rồi, quen chi tiêu dè sẻn. Giờ thấy tôi tới một nhà hàng sang trọng như vậy, dù gì cũng thấy hơi thấp thỏm.
Đường Bảo Nam vừa ngồi xuống đã muốn đi vệ sinh, tôi chỉ hướng nhà vệ sinh cho nó, để nó tự đi. Nhưng mẹ không yên tâm, vẫn đứng dậy đi theo.
Tôi chọn đồ ăn, thấy ba ngập ngừng như có chuyện muốn nói với tôi, tôi liền hỏi ông ấy: “Ba, sao vậy ạ?”
Ông ngập ngừng một lát, áy náy nói: “Hoài An, chuyện của ba, làm con phải nhọc lòng rồi.”
“Ba, ba nói cái gì vậy?” Tôi nói, giọng cũng cao hơn: “Con là con gái của ba mà, sao ba lại khách sáo như vậy với con?”
Ông ấy ngồi trên ghế, dáng vẻ hơi mất tự nhiên, “Là ba không có bản lĩnh, nên mới...”
Câu tiếp theo của ông ấy còn chưa nói xong thì trong nhà hàng đã truyền đến tiếng mắng mỏ của người phụ nữ: “Thẳng quỷ con này, mày bị mù đấy à? Không thấy có người hay sao mà còn đâm lại đây.”
Tôi nhìn qua hướng phát ra tiếng nói, thấy Đường Bảo Nam bị một người phụ nữ túm chặt cổ áo, còn mẹ thì đang ngồi xuống đỡ một quý bà đang ngã trên đất.
Nhìn có vẻ là Đường Bảo Nam đụng ngã người ta rồi, tôi vội vàng đứng dậy, đi đến đó xem thử.
…