Nghe cũng có vẻ có lý.
Tôi không nói gì phản bác lại cậu ta, chỉ nhấp một ngụm rượu, chống cằm nhìn những người trẻ tuổi nhảy múa tưng bừng trên sàn nhảy.
Mơ hồ nhận ra một ánh mắt đang nhìn mình đăm đăm, tôi vô thức quay đầu nhìn lại, sau đó không khỏi sững sờ.
Mọi chuyện trên đời này, thật sự đúng là trùng hợp đến lạ kỳ.
Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, tôi tránh khỏi ánh mắt thâm sâu của của Cố Gia Huy, định vờ như không thấy. Nhưng dường như có người rất thích hóng drama.
Lúc Thẩm Hữu Thịnh đứng bên cạnh Cố Gia Huy nhìn thấy tôi, anh ta nhếch môi, liếc nhìn Cố Gia Huy bằng ánh mắt gian ác hứng thú, nói: “Xem ra con chim hoàng yến của anh sắp sổ lồng bay mất rồi.”
Sắc mặt Cố Gia Huy tối sầm đi mấy phần, anh liếc mắt nhìn anh ta một cái, Thẩm Hữu Thịnh hậm hực ngậm miệng lại.
Không được hời gì từ Cố Gia Huy, Thẩm Hữu Thịnh bưng ly rượu đi đến bên cạnh tôi, cụng ly với tôi, cười nói: “Cô Đường, chúng ta lại gặp nhau rồi. Cậu này là…?” Ánh mắt anh ta nhìn về phía Trần Minh Nhật, vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Bạn.”
“Chào anh, tôi là Trần Minh Nhật, bạn trai của Đường Hoài An.” Trần Minh Nhật đã uống nhiều rượu lên tiếng, lúc nói chuyện còn thuận thế ôm vai tôi, cử chỉ rất thân mật.
Tôi hơi ngơ ngác. Tên nhóc này đang làm gì vậy?
Thẩm Hữu Thịnh đánh mắt nhìn Cố Gia Huy đứng ở một bên, dáng vẻ như đang xem kịch vui. Anh ta nhìn tôi rồi nói: “Tốc độ của cô Đường nhanh thật đấy.”
Tôi không khỏi nhíu mày, luôn cảm thấy câu nói này của Thẩm Hữu Thịnh rất chói tai. Tôi nói với giọng điệu bực bội: “Sao nào? Theo logic của bác sĩ Thẩm thì tôi phải thủ tiết một thời gian à?”
Mơ hồ nhận ra ánh mắt lạnh như băng của Cố Gia Huy, tôi cố nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, mặt không đổi sắc nhìn Thẩm Hữu Thịnh.
Thẩm Hữu Thịnh suýt chút nữa bị sặc rượu trong miệng, anh ta hậm hực nói: “Không đến mức đó.”
Có lẽ là vì không kiếm được gì, Thẩm Hữu Thịnh cũng không ở lại cái nơi bần cùng này của tôi nữa.
Anh ta cầm ly rượu rời đi.
Nhìn hai người rời đi, Trần Minh Nhật khẽ híp mắt, nhìn về phía tôi: “Người yêu cũ à?”
Tôi câm nín, trừng mắt lườm cậu ta: “Thằng nhỏ xấu xa này, không có việc gì thì đừng nói mò.” Tôi trở thành bạn gái của cậu ta từ lúc nào chứ?
Cậu ta chậc một tiếng, không phục nhìn tôi, nói: “Nhỏ á? Chị đã thấy đã sờ chưa mà biết nó nhỏ?”
Tôi????
Trẻ con bây giờ đều ghê gớm như vậy sao?
Tôi bị mấy câu nói của cậu ta làm cho đỏ mặt tía tai, dứt khoát trừng mắt với cậu ta, không nói gì nữa.
Có lẽ là vì trêu chọc tôi thấy vui, cậu ta tươi cười vô lại, càng nhích lại gần tôi hơn nữa: “Tôi bảo này, tôi đang nghiêm túc đấy. Chị có thể cân nhắc đến tôi thử xem. Tôi thấy người yêu cũ của chị cũng là một anh già sắp ba mươi tuổi rồi, còn nghe nói đã kết hôn. Không bằng chị thử tôi xem, trẻ trung giàu sức sống, tốt cỡ nào chứ!”
Tôi cạn lời lườm cậu ta: “Xin lỗi, tôi không ăn cỏ non.” Thằng nhóc này lưu manh hư hỏng, vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.
Cậu ta càng tỏ ra mặt dày, tiến lại gần tôi, nói: “Không sao, tôi thích trâu già. Hơn nữa, chị cũng chỉ lớn hơn tôi ba bốn tuổi thôi. Người ta đều nói nữ hơn ba ôm gạch vàng, rất tốt.”
Ha ha!
Uống xong ly rượu, tôi đứng dậy rồi nói: “Đừng lắm mồm. Đi về thôi.”
Tôi thật sự không thể tiếp tục ngồi đây được nữa. Cố Gia Huy đang ở cách đó không xa. Từ khi ngồi xuống đến giờ, ánh mắt lạnh như băng kia vẫn luôn dán vào người tôi. Tôi muốn xem nhẹ cũng khó.