“Bốp bốp.” Tiếng vỗ tay này là tôi dành tặng cho Cố Gia Huy, dằn lại cảm xúc trong lòng mình, tôi bình tĩnh nhìn về phía anh: “Tổng giám đốc Cố, từ tận đáy lòng tôi rất khâm phục tình yêu và sự nuông chiều anh dành cho vợ mình, nhưng anh thật sự hiểu rõ vợ mình không đấy?”
Tôi nhìn qua phía đài phun nước trong công viên ở chung cư, sau đó lại nhìn về phía anh, cười nhạt: “Tổng giám đốc Cố, anh đi theo tôi qua đây một lát.”
Anh nhíu mày, dĩ nhiên là đang không vui vẻ gì, nhưng vẫn đi sau tôi qua phía đài phun nước. Thấy tôi đứng bên miệng đài phun nước, anh nhíu mày nói: “Đường Hoài An, tốt nhất là cô đừng có giở trò.”
Tôi cười khẩy nhìn anh, đưa tay kéo anh nhưng lại bị anh gạt đi.
“Ùm!” Theo động tác đó của anh, cả người tôi đều rơi thẳng vào trong bồn nước, nước bên trong bồn không sâu, chỉ là đủ để làm ướt quần áo khiến cả người tôi trông hơi nhếch nhác.
Anh nhìn tôi, lông mày cau lại thật chặt. Một lúc sau nhận ra được là tôi cố ý rơi xuống bồn nước, sắc mặt anh lại càng thêm u ám: “Đường Hoài An, cô.”
“Cậu thanh niên kia, cậu làm cái gì vậy hả? Người yêu dù có cãi nhau đi nữa cũng không nên đẩy bạn gái mình xuống hồ chứ, nước này lạnh lắm đó.” Mấy cô dì xung quanh nghe thấy động tĩnh cũng qua tới, vô cùng chính nghĩa mà bắt đầu chỉ trích Cố Gia Huy.
Tôi ở trong bồn nước càng lâu, người vây xung quanh càng lúc càng nhiều, những người qua đường không rõ sự tình cũng càng buông lời miệt thị nặng nề với Cố Gia Huy.
Thậm chí có người còn bắt đầu lấy điện thoại quay video, mắng anh là thứ đàn ông cặn bã.
Có mấy cô dì chịu không nổi nữa, kéo tôi ra khỏi bồn nước, khuyên tôi nên nhanh chóng chia tay Cố Gia Huy, tìm hạnh phúc khác.
Sắc mặt của Cố Gia Huy chuyển từ u ám sang giận dữ, tôi thì cả buổi cũng không nói một câu, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt nhìn anh.
Rất lâu sau đó, anh mới kéo tôi ra khỏi đám đông kia, chặn tôi lại trong hành lang của dãy lầu, vẻ mặt vô vừa u ám lại vừa tức giận: “Đường Hoài An, cô có ý gì?”
Tôi nhìn anh, lau nước mắt xong lại mở miệng nói: “Tổng giám đốc Cố nhìn còn không hiểu nữa sao? Hay là đầu óc không đủ thông minh, không nghĩ ra được tại sao tôi phải làm như vậy?”
Anh nhíu mày, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Tôi quệt nước trên người ra, nhìn anh bằng ánh mắt nhạt nhẽo: “Cố Gia Huy, có đôi lúc không phải chỉ cần ứa vài giọt nước mắt rồi tỏ vẻ ấm ức thì đã có thể là người phe yếu. Tôi không đẩy Lục Như Mai. Cuối cùng thì tổng giám đốc Cố cũng được nếm trải cảm giác bị người khác vu oan rồi đấy. Cho nên làm phiền anh về nói lại với vợ của mình cho thật kỹ, là sau này đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn như thế nữa, khiến người ta ghê tởm lắm.”
Cả người ẩm ướt dinh dính khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, chuyện nên làm và nên nói tôi đều đã làm xong rồi, còn nói thêm nữa thì cũng là phí lời mà thôi.
Tôi đẩy Cố Gia Huy đang chặn mình, sau đó đi thẳng về phía thang máy, phải về phòng tắm lại nước nóng nếu không sẽ bị cảm mất. Đi tới cửa thang máy, tôi thoáng dừng lại quay đầu nhìn Cố Gia Huy, mở miệng nói: “Đúng rồi, quên nhắc nhở tổng giám đốc Cố. Ngày sau còn dài, dù sao thì tổng giám đốc Cố cũng hãy cố gắng tìm hiểu vợ mình một chút đi, xem rốt cuộc vợ mình là loại người gì mới được, bởi suy cho cùng thì cũng là bạn đồng hành cả đời mà.”
Nói xong, tôi cũng không chờ thêm mà bước thẳng vào thang máy.
Vốn dĩ định tối nay sẽ gọi điện thoại cho Đường Bảo Nam, hỏi thằng bé xem tình hình của mẹ dạo gần đây như nào. Nhưng lúc tôi về tới nhà đã trễ rồi, tắm xong cũng lập tức đi ngủ.
Kết cục cho lần kích động cũng không thảm lắm, nhưng rất tồi tệ.
Bởi vì từ sau khi tôi nhảy xuống đài phun nước thì qua ngày hôm sau đã bị cảm. Buổi sáng thì mũi bị nghẹt đến mức không thể thở nổi, đôi mắt cũng khô khốc đến độ không mở lên được, cổ họng cũng khó chịu muốn chết.
Ngọ nguậy trên giường thêm một lúc tôi mới bò dậy đi rửa mặt, uống qua loa vài viên thuốc cảm xong cũng đi thẳng tới tập đoàn Lục Thị. Bởi vì bị bệnh nên cả buổi sáng của tôi đều rất lộn xộn, nhìn chữ viết trên tài liệu mà cứ cảm thấy chúng như đang đánh nhau.
Cầm cự được tới trưa, tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa mà tới phòng khám tiêm một mũi thuốc, nghỉ ngơi ở phòng khám một tiếng mới dần cảm thấy mình như được sống lại.
Ăn trưa xong xuôi tôi mới quay về tập đoàn Lục Thị, vừa vào tới tòa cao ốc Lục Thị đã thấy phóng viên đứng một vòng bên ngoài sảnh, trên tay cầm đầy thiết bị phỏng vấn đang bị bảo vệ chặn lại không cho vào bên trong Lục Thị.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Còn chưa kịp hiểu mô tê gì cả, điện thoại trong túi xách của tôi đã vang lên, là Lưu Thanh Tâm gọi.
Tôi nghe máy, còn chưa mở miệng hỏi đã nghe đầu dây bên kia lên tiếng: “Đường Hoài An, cô đi đâu rồi? Công ty xảy ra chuyện, tổng giám đốc Lục thông báo mười phút sau mở cuộc họp khẩn cấp, cô mau chóng trở về đi.”
…