Tôi không thể nói rõ với Lâm Khánh Ngân sự sợ hãi và xa lạ trong lòng mình với nhà họ Lục, càng không thể nói cho bà ấy biết, mặc dù tôi sống cực nhọc cùng ba mẹ nuôi của mình hơn hai mươi năm, nhưng mang lại cho tôi một tuổi thơ rất đủ đầy hạnh phúc. Tình cảm tích lũy theo năm tháng đã len lỏi vào trong từng tế bào trong cơ thể, đoạn tình cảm này không liên quan tới quan hệ máu mủ, nhưng lại sâu sắc đến mức trở thành một phần không thể thay thế.
Cho nên tôi không thể nào gọi bà ấy một tiếng mẹ ngay được, cũng không thể nào gọi Lục Thái Tuệ là ba. Với tôi mà nói, bọn họ rất đỗi xa lạ.
Lâm Khánh Ngân làm xong bữa tối rồi lại không ngừng giục tôi ăn hết, sau đó chuẩn bị chu đáo hết thảy từng chi tiết một trong cuộc sống sinh hoạt của tôi rồi mới rời khỏi.
Tôi đã đặt xong vé máy bay về Giang Hoài lúc 8 giờ sáng ngày mai. Qua hôm sau vì vội vã chạy ra ngoài nên tới sân bay rồi tôi mới gọi điện cho Lưu Thanh Tâm xin nghỉ.
Có lẽ là vì nghỉ đột xuất quá nên Lưu Thanh Tâm không khỏi thắc mắc: “Sao lại đột nhiên xin nghỉ, có chuyện gì gấp sao?”
Tôi thuận miệng đáp một câu: “Ừm, tôi phải về lo tang sự của ba tôi.” Chuyện xin nghỉ phép thì lý do càng nghiêm trọng, cấp trên sẽ càng không có lý do gì để bắt bẻ, huống hồ chuyện này vốn dĩ là sự thật.
Nghe tới đây, chị ta cũng không hỏi thêm nhiều nữa, chỉ nói một câu: “Đừng quá đau buồn.”
Nói súc tích vài câu, tôi nhanh chóng cúp máy.
Lúc tới Giang Hoài thì trời đã xế chiều, bởi vì tôi ở trên trấn nên phải ngồi mấy chuyến xe. Đã lâu rồi không về nhà, cái trấn nhỏ này cũng đã đổi khác rồi. Mà cũng nhờ nói chuyện với bác tài xế tôi mới biết được, hóa ra ở đây được quy hoạch để xây dựng khu du lịch sinh thái, tất cả đều đã xây dựng xong xuôi rồi, hai ngày nay cũng đã xong khâu cắt băng khánh thành.
Băng qua con đường thôn chật hẹp, vừa tới trước cửa nhà, tôi đã thoáng ngừng lại. Phía trong sân đặt rất nhiều vòng hoa, bên trong căn phòng cũ kỹ là bà con thân thuộc ra ra vào vào. Ở sảnh chính đặt hũ tro cốt của ba, trước mặt là những nén hương và nến, bà đồng trong thôn ngồi trước hũ tro cốt của ba nhẩm đọc chú siêu bằng ngôn ngữ gì đó tôi không hiểu, còn có cả cái loa đang phát lên chú Đại Bi mà không biết là mẹ tôi đã mượn được ở đâu.
Tất cả những thứ này vừa quen thuộc mà vừa xa lạ, quen thuộc là lúc tôi còn nhỏ, mỗi khi ở trong thôn có người chết đều sẽ thấy tái diễn cảnh tượng như này, xa lạ là vào lúc này cảnh tượng đó lại xảy ra ở nhà tôi.
Lúc còn bé tôi chỉ cảm thấy náo nhiệt, sau đó hiểu ra đây là cảm giác nghi thức của cuộc đời. Tiệc mừng lúc ta sinh ra được tròn một tuổi là cảm giác nghi thức chào đón ta đến cuộc đời này. Đến buổi tiệc lúc ta mất đi, lại cảm giác nghi thức của sự tiễn biệt.
Họ hàng thân thích nhìn thấy tôi trở về đều gửi một lời an ủi, sau đó kéo tôi tới bên cạnh mẹ và em trai đang quỳ gối trước tro cốt của ba. Tôi nghĩ có lẽ bọn họ cũng không biết chuyện tôi bị mẹ đuổi đi.
Mẹ đã khóc đến cạn hết nước mắt, cả người thơ thẩn ngồi nhìn di ảnh của ba. Thấy tôi bỗng quỳ gối ở bên cạnh, đôi mắt sưng vù đỏ húp của bà nhìn sang tôi, sợ có khi sẽ đuổi đánh tôi thêm lần nữa.
Tôi vội vàng nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ đừng đuổi con đi, cho con tiễn ba đoạn đường cuối cùng đi. Con xin mẹ.”
Bà nhìn tôi, mấp máy miệng nhưng không thể thốt ra được một chữ nào, cuối cùng chỉ đành bất lực ôm di ảnh của ba rồi trầm mặc.
Thấy tôi, Đường Bảo Nam lập tức kéo tay áo của tôi, hơi uất ức nói: “Chị, em còn tưởng là chị không cần em và mẹ nữa.”
Tôi ôm lấy thằng bé, nhẹ giọng đáp: “Sao chị lại có thể không cần em với mẹ được chứ, thằng ngốc này.”
Lễ tang ở làng quê diễn ra đúng ba ngày.
Sau khi lo liệu mồ yên mả đẹp cho tro cốt của ba, mẹ tôi cũng ngã bệnh, tôi và Đường Bảo Nam đưa bà tới bệnh viện trong trấn. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói mẹ tôi vì thiếu ngủ lâu ngày cộng thêm tâm bệnh tích lũy, chỉ có thể dưỡng sức lại từ từ.
Ba mất đi là sự đả kích trí mạng đối với mẹ tôi, nếu như không phải vì còn có Đường Bảo Nam, chỉ e bà đã đi theo ba từ lâu rồi.
Những tháng ngày kế tiếp, hầu như mẹ đều không có ý định đuổi tôi đi nữa. Mỗi ngày tôi đều từ nhà tới bệnh viện rồi từ bệnh viện về tới nhà, cứ đi đi về về như vậy. Đường Bảo Nam hỗ trợ tôi, dường như thằng nhóc rất thích quê nhà, mỗi lúc rảnh rỗi nó lại bắt đầu dọn dẹp cái sân nhỏ trước nhà. Nó nói muốn nuôi một con chó, sau này dắt chó ra ngoài dạo nhất định sẽ rất ngầu.