Bình thường trưa hôm nào mẹ cũng mang cơm đến cho tôi, nhưng hôm nay lại muộn tận mấy tiếng. Lúc tới, đôi mắt bà đỏ hoe, sắc mặt rầu rĩ, tóc cũng bạc đi nhiều chỉ sau một đêm.
“Mẹ, nhà mình có chuyện gì phải không? Em trai gặp phải chuyện gì hay sao?” Vừa thấy bà vào phòng bệnh, tôi liền không nhịn được cất tiếng hỏi.
Ban đầu mẹ còn hơi do dự, giục tôi mau ăn cơm, định gạt tôi cho qua chuyện, nhưng thấy mẹ như vậy quả thật tôi không yên tâm chút nào. Sau một hồi gặng hỏi, cuối cùng bà cũng không giấu nổi cảm xúc, ôm tôi mà khóc: “Hoài An, ba con bị cảnh sát bắt đi rồi, nhà mình sắp tiêu đời rồi!”
“Bắt đi rồi?” Tôi nhíu mày, kéo tay mẹ lại: “Ba chỉ là một công nhân bình thường, trước giờ luôn thật thà biết điều, sao cảnh sát lại bắt ba chứ?”
Trong đôi mắt mẹ hằn lên tia máu, giọng nói khàn khàn: “Đám người kia nói ba con đánh người ta. Ông ấy đến giết gà còn không nỡ, làm sao có chuyện đánh người ta được. Chắc chắn là do tên giám đốc Lý độc ác của Lục Thị không muốn trả tiền công cho ông ấy nên mới vu oan cho ông ấy.”
Bà khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm nhem: “Hoài An, làm sao bây giờ? Ba con đi tù rồi, em trai con đang nằm viện chờ tiền mồ hôi xương máu của ba con cứu mạng đấy!”
Tôi an ủi mẹ, trong lòng cũng bắt đầu sốt ruột theo.
Ba mẹ nghèo khó từ vùng núi lên thành phố lớn làm công nhân, vì mấy năm trước mẹ gặp tai nạn trên công trường nên không thể làm việc nặng được nữa, cả nhà chỉ còn biết trông chờ vào đồng lương ít ỏi mà ba cực khổ kiếm được.
Cố gắng chịu đựng mấy năm, đến khi tôi tốt nghiệp đại học, có thể đỡ đần cho gia đình rồi thì chẳng may em trai lại mắc bệnh máu trắng.
Cũng chính vào thời điểm đó tôi gặp được Cố Gia Huy. Ở thế giới của người trưởng thành, đàn ông kiếm tiền bằng việc đi chinh phục thế giới, còn phụ nữ lại nhờ vào việc lấy lòng đàn ông để kiếm tiền và có được thứ mình muốn.
Cố Gia Huy rất hào phóng, nhưng máu trắng là căn bệnh cần tốn rất nhiều tiền, lương của tôi và ba cộng lại cũng chỉ tạm duy trì được việc hóa trị cho em tôi.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, trong đầu tôi rối như tơ vò. Xem chừng giám đốc Lý đúng là định quỵt tiền nên cố tình gài bẫy ba. Sau khi an ủi mẹ ổn thỏa, tôi lập tức đi đến đồn cảnh sát.
Lúc tôi nhìn thấy ba, sau một đêm hoảng loạn, tóc ông cũng bạc đi nhiều, trông đã già hơn hẳn. Thấy tôi, ông áy náy cúi đầu, bất lực nói: “Hoài An, ba không có tài cán gì, làm liên lụy đến con rồi.”
Tôi lắc đầu, lồng ngực đau nhói, cố nặn ra nụ cười, nói với ông: “Ba, ba nói gì thế? Con sẽ nghĩ cách để cứu ba ra, ba đừng nói vậy.”
Ba thở dài: “Haiz, giám đốc Lý là người nham hiểm, ông ta quen nhây nợ rồi, dân thường như mình không làm gì được đâu, chỉ có nước nhận tội thôi. Con đừng lo cho ba, nghe lời ba, nghĩ cách xoay tiền cho em trai con chữa bệnh đi!”
“Ba!” Lòng tôi thấy rất khó chịu, tôi đáp: “Dù thế nào đi nữa, con cũng sẽ không bỏ rơi ba đâu. Còn tiền chữa trị cho em, con đã nghĩ ra cách rồi. Ba đừng suy nghĩ nhiều, con sẽ tìm cách đưa ba ra khỏi đây.”
Nói xong, tôi rời khỏi đồn cảnh sát, lòng tràn đầy xót xa.
Việc quan trọng nhất bây giờ là gặp được giám đốc Lý, nhất định không thể để ba bị truy tố.
Tôi hỏi thăm được tin tức của ông giám đốc Lý thích tiệc tùng qua đêm này ở Quỷ Mị. Ban đầu tôi định đến nhà tìm gặp, nhưng lúc đến đó ông ta lại không có ở nhà.
Sau đó tìm hiểu mới biết, giám đốc Lý đang ở trong Quỷ Mị. May mà hai năm nay tôi đi theo Cố Gia Huy nên ít nhiều cũng quen biết một số người, nhờ đó mà hỏi thăm được.
Tôi chần chừ ở cửa phòng bao một lát rồi mới đưa tay đẩy cửa ra.
So với ngoài hành lang chỉ có tiếng ồn ào đâu đó, trong phòng bao, tiếng mic phát ra và tiếng ly rượu cụng nhau càng vang dội. Tôi cứ tưởng giám đốc Lý này chỉ gặp gỡ bạn nhậu cho vui thôi.
Nhưng vừa đi vào tôi lập tức ngớ người, trong phòng bao rộng lớn, Cố Gia Huy nổi bật hẳn giữa đám người đang ngồi trên ghế sô pha bằng da.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi bị khựng lại, cứ ngỡ mình đi nhầm phòng.
…