Lời của cô ta chưa nói hết thì bị một giọng nữ chói tai cắt đứt: “Tôi và ông ta có thể có gì? Một văn thư cỏn con như tôi, trước đó tuy từng tiếp xúc vài phần với giám đốc Lý, nhưng cũng không thân quen, cô về sau đừng nói linh tinh. Đúng rồi, cái cô Đường Hoài An được công ty tuyển vào mấy ngày trước có quan hệ gì với tổng giám đốc Lục thế?”
Tiếng nước chảy ở bồn rửa tay kèm theo tiếng của Lưu Thanh Tâm vang lên: “Không rõ lắm, có điều chắc không bình thường, nghe nói cô ta khá ăn chơi, khoảng thời gian trước xin nghỉ phép nửa tháng đến Giang Hoài, đoán chắc chơi quá trớn, làm bị thương gương mặt, mấy ngày nay thường xuyên đeo khẩu trang.”
Giọng nói của người phụ nữ kia rõ ràng khá ngạc nhiên: “Chơi cái gì? Cô ta và tổng giám đốc Lục, sao còn muốn ra ngoài tìm cái khác chơi chứ? Tiền tổng giám đốc Lục cho không đủ sao?”
Trong giọng nói của Lưu Thanh Tâm mang theo vài phần khinh bỉ: “Trên đời này có ai chê tiền chứ? Nghe nói cô ta là đến sòng bạc ở bên Giang Hoài, nơi đó là sát biên giới, cô ta đến chơi với những người đàn ông nước ngoài kia, những người đàn ông kia vừa kích thích vừa có tiền, người ta biết chơi đó!”
Tôi nhíu mày, ha, con người bây giờ khá biết tự biên tự diễn.
Người phụ nữ còn lại tiếp lời, giọng nói rất khoa trương: “Chẳng trách buổi trưa ở trong đại sảnh, Quý Thanh Hà lại mắng cô ta là xe công cộng.”
“Hai vị nói chuyện sinh động như thật như thế, lẽ nào cũng trải qua chuyện giống như tôi rồi?” Tôi đi ra từ trong căn phòng sát bên, khoanh tay dựa vào tường, nhìn hai người nói.
Hai người nói chuyện hăng say, bị tôi đột nhiên cắt ngang, giật mình nhìn qua.
Nhìn thấy tôi, gương mặt của Lưu Thanh Tâm sượng vô cùng, xấu hổ nói: “Đường Hoài An, cô... những lời vừa rồi của chúng tôi đều là nói linh tinh, cô đừng để trong lòng.”
Tôi buồn cười: “Lời này của cô đã nói thành như vậy rồi, tôi không để trong lòng có thể sao?”
“Chẳng qua chỉ là một gái điếm, còn ra vẻ ta đây, cô không buồn nôn à!” Người phụ nữ ở bên cạnh Lưu Thanh Tâm nói, vẻ mặt rất cay nghiệt, tôi nhìn có chút quen mắt, nghĩ kỹ lại mới nhớ ra, cô ta không phải là người phụ nữ trước đó ôm ấp Lý Hữu Đạt ở dưới tòa nhà công ty hay sao?
Tôi lại gần cô ta, nhìn kỹ gương mặt của cô ta, không khỏi tặc một tiếng: “Làn da này nhìn cũng không dày, sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
“Cô!” Cô ta tức đến nỗi trợn mắt nhìn tôi: “Cô nói ai?”
Nhìn cô ta, tôi nghiêm túc nói: “Cô!”
Cô ta nhất thời tức đến mức muốn đánh tôi, bị tôi đẩy ra trước, thu lại sự tùy ý ban đầu, tôi nheo mắt nhìn cô ta với ánh mắt đầy u ám, mở miệng: “Tôi ra vẻ ta đây? Cô là cái gì? Lý Hữu Đạt vào trong rồi, cô nghe ngóng quan hệ của tôi và tổng giám đốc Lục, lẽ nào muốn tìm tổng giám đốc Lục làm con thỏ tiếp theo của cô? Khuyên cô một câu, mặt hàng như cô, Lục Tuấn Kiệt ngay cả nhìn cô cũng cảm thấy ô nhiễm thị giác, có thời gian ở đây nói vớ vẩn, vẫn nên chạy vài chuyến đến bệnh viện sửa mặt đi!”
“Tiện nhân.” Cô ta tức điên rồi, bò dậy muốn liều mạng với tôi.
Trải qua một lần chết, đối đãi với người phụ nữ như này, tôi rất điềm nhiên, túm lấy tóc của cô ta trước, cô ta bị giật tóc phát đau, cầu xin tôi buông tay.
Đẩy cô ta ra, thấy không có lợi, cô ta bèn cụp đuôi rời đi.
Lưu Thanh Tâm nhìn tôi, sắc mặt không tốt lắm: “Đường Hoài An, tôi...”
Biết cô ta muốn nói cái gì, nhưng tôi không muốn nghe, nhìn sang chị ta: “Chị Lưu, con người đều có giới hạn, có một có hai, nhưng không có ba.”
Chị ta sững người, sắc mặt cứng nhắc: “Cô có ý gì?”
Lười nói nhiều với chị ta, tôi trực tiếp đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Thời gian tan ca, Lục Tuấn Kiệt đứng ở bên cạnh bàn làm việc của tôi, dường như đã đợi tôi một lúc rồi.
“Tối có sắp xếp gì không?” Lục Tuấn Kiệt thấy tôi, ngược lại không hề kiêng kỵ, mỉm cười mở miệng nói: “Lát nữa cùng nhau đến nhà họ Lục ăn cơm, mẹ đã nấu đồ ăn ngon.”
Trong văn phòng còn có những người khác, mọi người đều không biết quan hệ của tôi và Lục Tuấn Kiệt, lời này của anh ta, nghe kiểu gì cũng có chút mờ ám.
Nhất thời người bên cạnh cũng nhìn bằng ánh mắt khác lạ.