Nhìn bà ta, tôi cười nói: “Tổng giám Trần, cảm ơn món quà của tổng giám, nhưng mà chuyện giữa tôi và Lục Như Mai sẽ do chính chúng tôi giải quyết, không cần người lớn trong nhà phải quan tâm.”
Hàng lông mày của bà ta mơ hồ nhăn lại, động tác không rõ ràng, nhưng mà tôi vẫn nhìn thấy. Dừng lại một chút, bà ta mỉm cười, dùng tư thế của người lớn trong nhà mà nói với tôi: “Hoài An à, dì là người từng trải, đương nhiên có thể hiểu giữa những người trẻ tuổi có chút ân oán nhỏ thì cứ thích để trong lòng. Nhưng mà đời người ai mà không phạm sai lầm cơ chứ, lòng người mà, hãy thả lỏng ra một chút, không thể nhỏ nhen như vậy, cháu nói có đúng không?”
Haha.
Tình cảm à, nếu như tôi không hòa giải với Lục Như Mai thì tôi liền trở thành người có lòng dạ hẹp hòi?
Tôi đặt hộp quà trong tay xuống, nhìn bà ta: “Tổng giám Trần, tôi còn việc phải làm, nếu như tổng giám không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Nếu còn nghe tiếp, tôi sợ là mình sẽ trực tiếp mắng bà ta xen vào chuyện của người khác.
Tôi đứng dậy chuẩn bị đi, bà ta hơi nheo mắt lại, đưa hộp quà cho tôi rồi nói: “Xem ra là dì nhiều lời rồi, cháu cứ mang quà đi đi, tối nay sau khi hoàn thành công việc xong thì hai chúng ta cùng nhau dùng cơm, cháu xem có được không?”
“Không cần đâu, tối nay tôi còn có việc.” Tôi nói, đã không còn kiên nhẫn dây dưa với bà ta.
Không cầm lấy món quà, tôi trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc, không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không, tôi không thích Trần Diệu, là cảm giác không thích từ tận đáy lòng.
Trước khi tan làm, tôi đến văn phòng của Lục Tuấn Kiệt, nhưng mà anh ta không có ở đây, nghe trợ lý nó là anh ta có chuyện nên ra ngoài rồi.
Sắp đến giờ tan ca, tôi gọi điện thoại cho anh ta, điện thoại vang lên vài tiếng rồi mới được kết nối, giọng nói của anh ta ở đầu dây bên kia vẫn vững vàng như trước: “Đường Hoài An, sao vậy?”
“Anh đang bận hả?” Tôi hỏi, trở lại bàn làm việc rồi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan làm.
“Cũng ổn, tối nay có về nhà họ Lục ăn cơm không, sức khỏe em đã tốt hơn chưa?”
Sau khi bị rơi xuống nước thì chỉ ho khan mấy ngày, những thứ khác thì không có gì đáng lo ngại, tôi nói: “Không có chuyện gì đâu, tôi muốn hẹn anh đi ăn một bữa, có chút chuyện muốn anh giúp một tay, có được không?”
Anh ta nói: “Được chứ, đúng lúc bây giờ anh đang ở Nam Đô, em đến đây đi.”
Cúp điện thoại, tôi trực tiếp đến Nam Đô.
Nam Đô là nhà hàng cao cấp ở thủ đô, ở một nơi tấc vàng như thế này, Nam Đô lại sở hữu một căn biệt thự dùng để làm nhà hàng. Không nói tới thức ăn ở bên trong đặc sắc đến đâu, chỉ là cách trang trí của căn biệt thự này còn đẹp hơn nhiều so với những ngôi nhà riêng của quý tộc hào môn.
Tôi vừa mới đi tới dưới lầu liền bị hai nhân viên phục vụ ở cửa ngăn lại, lý do là nhất định phải có thẻ vip hẹn trước thì tôi mới có thể đi vào, ở một nơi cao cấp như thế, cái gì cũng có hạn chế.
Không biết làm sao, tôi chỉ có thể gọi điện cho Lục Tuấn Kiệt, nhưng gọi một hồi lâu mà vẫn không thể kết nối.
“Ôi chao, từ khi nào mà yêu cầu của Nam Đô đối với khách hàng lại thấp như thế, một con nhỏ quê mùa không ra gì cũng có thể bước vào.” Giọng nói chanh chua của Phương Mỹ Trúc truyền đến.
Tôi liếc mắt nhìn sang, nhìn thấy bà ta mặc trên người một bộ quần áo xinh đẹp, có vẻ là đến đây dùng cơm.
Tôi còn có việc của mình, không có ý định phản ứng bà ta, lại cúi đầu tiếp tục gọi điện thoại cho Lục Tuấn Kiệt. Nhưng mà điện thoại đột nhiên bị Phương Mỹ Trúc cướp đi, bà ta còn trực tiếp ném nó xuống đất.
“Đường Hoài An, tôi nể tình cô lắm rồi đúng không? Tôi nói chuyện với cô mà cô bị điếc hả?” Trên mặt bà ba tràn đầy phẫn nộ, có vẻ như bị tôi xem thường làm cho lòng bà ta cảm thấy khó chịu.
Nhìn điện thoại bị bà ta ném xuống đất, tôi không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nhìn bà ta rồi nói: “Hóa ra là dì đang nói chuyện đó à, tôi còn tưởng là chó sủa, thật ngại quá, nghe lầm rồi.”