“Không khỏe lắm, nếu như cô còn tiếp tục hỏi nữa thì có lẽ tôi sẽ chết mất.”
Đầu óc tôi tỉnh táo lại, nghe thấy có điều không thích hợp, tôi vội vàng đứng dậy cầm áo khoác rồi nhanh chóng lấy cái hòm thuốc, nói với anh ta: “Có chuyện gì vậy, có cần báo cảnh sát không?”
Trong điện thoại, hình như anh ta rất bất ổn.
“Không thể báo cảnh sát, cô đến đây nhanh đi.” Giọng nói của anh ta rất yếu.
Cúp điện thoại, tôi không thể suy nghĩ gì nhiều mà vội vàng gọi xe rồi chạy thẳng tới Qủy Mị.
Quán bar ở thủ đô xa hoa trụy lạc, náo nhiệt về đêm, Qủy Mị là quán bar to nhất ở thủ đô, loại người nào cũng có, cộng thêm phòng bao vừa nhiều lại vừa phức tạp, tôi đi một vòng mới tìm được phòng bao của Hàn Trung Kiên.
Lúc định mở cửa bước vào, cửa bị khóa trái, tôi phải gõ cửa mấy lần, ở bên trong không có động tĩnh, tôi không khỏi dựa sát vào cửa rồi gọi tên Hàn Trung Kiên.
Nghe thấy âm thanh, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Đường Hoài An?”
“Là tôi.” . 𝖳hử thách tìm t𝒓ang gốc, géc gô # 𝖳R𝑼𝘔𝖳 R𝑼𝙔Ệ𝗡.V𝗡 #
Cửa phòng bao được mở ra, bên trong đen nhánh như đêm tối, không nhìn thấy rõ thứ gì, tôi đưa tay mở đèn theo bản năng nhưng lại bị Hàn Trung Kiên nắm chặt: “Đừng cử động.”
Phát hiện tay của anh ta hơi dinh dính, nồng mùi máu tươi làm tôi không khỏi nhíu mày, tôi rút tay ra, lên tiếng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Anh ta đóng cửa phòng bao lại, trong phòng bao tối đến nỗi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, bên tai truyền đến giọng nói của anh ta: “Đường Hoài An, cho dù một lát nữa có nhìn thấy cái gì thì cũng không thể lên tiếng, có biết chưa?”
Nghe anh ta nói vậy, tôi vô cùng căng thẳng, nhẹ gật đầu rồi nói: “Được, sao vậy?”
“Tách.” Anh ta mở ngọn đèn vàng trong phòng bao lên, tôi làm quen một chút, theo bản năng ngước mắt lên nhìn anh ta, đột ngột nhìn thấy ở phần bụng mà anh ta dùng tay che lại có máu tươi đang chảy ra.
Quần áo đã bị nhuộm đỏ đến chói mắt, dưới mặt đất là những giọt máu li ti, trong nháy mắt đầu óc tôi như không còn khả năng suy nghĩ, bị dọa sợ, vội vàng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho 115.
Tay bị đè lại, đối diện với ánh mắt của anh ta, tôi sợ hãi run rẩy nói: “Anh như thế này sẽ xảy ra chuyện đó, anh phải đến bệnh viện.”
Anh ta lắc đầu, cánh môi nhợt nhạt: “Là vết thương do đạn bắn, không thể đến bệnh viện được.”
Lúc nói chuyện, anh ta nhận lấy hòm thuốc trong tay tôi, sau đó nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lông, dùng kéo cắt bỏ phần quần áo đã bị nhuộm đỏ trên người, vết thương đang rỉ máu ở phần bụng lộ ra giống như một cái hố đen.
Thấy tôi sợ hãi mặt trắng toát, anh ta bất đắc dĩ cười cười: “Đừng sợ, khóa trái cửa lại, đến đây giúp tôi.”
Tôi gật đầu, cố gắng điều khiển tay chân bởi vì hoảng sợ mà cứng ngắc, run rẩy dùng miếng bông chùi vết thương cho anh ta. Nhưng bởi vì căng thẳng, tôi vẫn không thể kiềm chế mà tay cứ phát run, chốc chốc là đụng vào vết thương của anh ta, làm anh ta đau đến nỗi toát mồ hôi ròng ròng.
Qua mấy lần, anh ta bỗng nắm tay tôi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói: “Cô cứ tiếp tục như vậy, tối nay tôi sẽ chết ở đây, cô cũng không có cách nào giải thích rõ ràng với cảnh sát rằng vết thương của tôi là từ đâu đến. Cho nên Đường Hoài An à, bình tĩnh đi, nghe theo hướng dẫn của tôi.”
Tôi nhìn anh ta, gật đầu, nhịp tim nhanh đến dọa người, nhưng khi nhìn thấy vết thương như lỗ đen của anh ta cứ chảy máu không ngừng, lý trí nói với tôi rằng nếu như cứ tiếp tục như vậy thì anh ta sẽ chết mất.
Anh ta hướng dẫn tôi xử lý vết thương cho sạch sẽ, tôi căn bản không có cách nào lấy viên đạn ra, anh ta chỉ có thể nhờ tôi băng bó vết thương cho anh ta, tạm thời cầm máu.
Máu trong phòng bao làm cho người khác phải chú ý, cũng may là trong phòng bao có toilet riêng, tôi nhanh chóng lau sạch vết máu rồi đỡ anh ta rời khỏi nơi này.
Vừa mới đứng dậy, anh ta khựng lại một lúc, nâng ly rượu trên bàn lên uống mấy ngụm. Tôi giật mình, vội vàng nói: “Anh điên rồi hả, đã như vậy rồi mà anh còn...” Uống rượu.